Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Vi Vi điên cuồng giãy giụa, nhưng không làm xước được đường nào trên xích băng.

Vậy mà Lâm Chính chỉ cần động ngón tay là có thể làm đứt?

Sao lại như vậy?

“Lẽ nào thực lực của người này lợi hại lắm sao?”.

Hoa Vi Vi hít sâu một hơi, trong đầu có ý nghĩ như vậy, nhưng chẳng mấy chốc đã phủ nhận.

Nếu Lâm Chính thật sự lợi hại như vậy, vì sao trên đường đi luôn im lặng, còn chạy theo mình đến chỗ này?

Nhưng nếu không mạnh thì sao có thể dễ dàng búng đứt dây xích băng của Đoạn Thiên Tường?

Hoa Vi Vi hiểu rõ xích băng này mạnh thế nào. Cho dù các cao thủ cô ta dẫn theo vẫn còn đây, e rằng cũng không thể chém đứt những sợi xích băng này.

Đoạn Thiên Tường là cao thủ đã bước một chân vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.

“Cậu là ai?”.

Đoạn Thiên Tường hoàn hồn lại, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nghiêm túc quát hỏi.

“Tôi là ai quan trọng sao?”.

Lâm Chính bình thản hỏi.

“Nếu cậu là người của Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi khuyên cậu hãy bỏ tối theo sáng. Cậu không cần đầu hàng khuất phục tôi, chúng ta có thể làm bạn. Nếu cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi khuyên cậu mau mau rời khỏi đây, đừng lo chuyện bao đồng!”.

Đoạn Thiên Tường lạnh lùng nói.

Hiển nhiên, ông ta đã nhìn ra Lâm Chính không dễ đối phó.

“Tôi không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi cũng không muốn xen vào ân oán giữa chưởng môn Băng Nguyên và ông. Ông muốn tôi đi cũng được, nhưng tôi phải đưa cô ta theo!”.

Lâm Chính chỉ vào Hoa Vi Vi, nói.

“Cô ta không đi được!”, Đoạn Thiên Tường nói.

“Thế thì phiền phức rồi, nếu cô ta không thể trở về an toàn cùng tôi, Ngũ Phương Băng Nguyên ắt sẽ hỏi tội tôi. Nếu tôi chỉ có một mình cũng không có gì phải sợ, nhưng trong Băng Nguyên còn nhiều bạn bè của tôi. Hoa Vi Vi mà chết, bọn họ chắc chắn sẽ bị hại chết bởi đám người Băng Nguyên đang trong cơn giận. Vì vậy, tôi phải bảo đảm cô ta trở về bình an!”.

“Cậu đừng cố chấp ngang bướng! Cậu là cái thá gì, cậu xứng được mặc cả với tôi sao? Tôi nói cậu biết, tôi muốn giết cậu chỉ cần một cái búng tay, để cậu đi là vì không muốn lãng phí sức lực với cậu mà thôi! Mau cút đi! Nếu không, tôi sẽ giết cậu trước!”.

Đoạn Thiên Tường lộ vẻ mặt hung ác, ánh mắt dần dần trở nên hung dữ.

“Giết tôi trước? Vậy ông ra tay đi”.

Lâm Chính thản nhiên không sợ, chỉ bình tĩnh nói.

Đã nói đến mức này, Đoạn Thiên Tường cũng không còn đường lui nào.

Ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, ghim mấy sợi xích băng trong tay xuống đất, sau đó bước về phía Lâm Chính.

Hoa Vi Vi muốn đuổi theo, nhưng vô ích, những sợi xích băng đó giống như mọc rễ trên mặt đất, cô ta hoàn toàn không chạy thoát được.

Cô ta bất lực nhìn về phía Lâm Chính.

Bây giờ chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng của mình lên người này.

Nhưng ông ta là người có thể dễ dàng đối phó được sao?

Một nhân vật cùng sáng lập nên Ngũ Phương Băng Nguyên với bố, nghiêm ngặt mà nói cũng tương đương với một cao thủ đứng đầu thế tộc siêu bá chủ, sao có thể dễ dàng đánh bại?

Cô ta run rẩy sợ hãi nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính lại không nhúc nhích, chắp hai tay sau lưng nhìn Đoạn Thiên Tường đi đến, trên mặt toát ra vẻ tự tin.

Hoa Vi Vi chấn động.

Không biết vì sao nhìn vẻ mặt Lâm Chính, nội tâm dao động của cô ta đột nhiên bình tĩnh hơn nhiều, còn dâng lên cảm giác an toàn.

Chuyện này là sao?

Hoa Vi Vi âm thầm chấn động, không tài nào hiểu nổi.

Nhưng cô ta còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, Đoạn Thiên Tường đã ra tay.

Vù!

Một luồng gió sương đột nhiên ập đến.

Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh hạ xuống, dường như sắp đóng băng mọi thứ!

“Cẩn thận!”.

Hoa Vi Vi theo bản năng hét lên.

Khoảnh khắc luồng sương hàn đó ập đến, một ngọn lửa nóng bỏng đột nhiên phun trào, lập tức nung chảy mọi thứ xung quanh.

Hoa Vi Vi mở to mắt.

Một luồng dị hỏa nghịch thiên tuôn ra từ trên cơ thể Lâm Chính, nung chảy toàn bộ mọi thứ xung quanh.

Hoa Vi Vi trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Dị hỏa?”.

Đoạn Thiên Tường cũng không tin nổi.

Nhưng chẳng lâu sau, tim ông ta đập điên cuồng.

“Đây không phải dị hỏa thông thường! Đây là… dị hỏa dùng sức mạnh phi thăng tế luyện ra!”.

Đoạn Thiên Tường kinh hãi.

“Băng? Vừa khéo bị tôi khắc chế!”.

Lâm Chính hô lên, hai bàn tay cùng vung ra.

Gào!

Hai con rồng lửa đáng sợ lao ra từ giữa lòng bàn tay anh, mang theo khí thế vô tận bá đạo đâm về phía Đoạn Thiên Tường.

Đoạn Thiên Tường sợ đến mức cấp tốc lùi về sau, liên tục dựng lên mấy chục tường băng.

Nhưng cho dù tường băng của ông ta có dày thế nào, trước mặt số rồng lửa này cũng bị hòa tan thành nước ngay lập tức, hoàn toàn không thể chống lại.

“Địa ngục nhũ băng!”.

Đoạn Thiên Tường hét lên, hai cánh tay giơ cao.

Trong sương băng xung quanh mọc ra vô số nhũ băng, đồng loạt bay lên trời, sau đó lại giết tới Lâm Chính.

“Trò vặt vãnh!”.

Lâm Chính lắc đầu, cũng vung tay.

Trong nháy mắt, bầu trời đột nhiên trở nên trắng như tuyết.

Một luồng ánh sáng chói mắt bao trùm đất trời…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK