Lâm Chính chỉ xua tay. Mặt lấm tấm mồ hôi. Bàn tay khi nãy đặt lên mắt Ngự Bích Hồng đỏ rực, từng đường như nham mạch chạy dọc cánh tay anh.
Hai người có thể nhìn thấy rõ nguồn sức mạnh rực lửa đang rót vào mạch máu của anh. Cảm giác đau đớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tửu Ngọc há hốc miệng. Ngự Bích Hồng cũng hiểu ra. Lâm Chính dùng dị hỏa để hút những thứ có trong mắt cô ta vào người mình với mục đích thanh tẩy cho cô ta.
Nhưng hóa ra những thứ đó không hề biến mất mà tiếp tục tác oai tác quái trong người anh. Nhìn biểu cảm đau khổ của Lâm Chính, cô ta cảm giác như có dao cứa vào trái tim.
“Đại nhân”
Cô ta lao lên, ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi xuống. Cô ta rất muốn làm được điều gì đó nhưng không thể.
Mộc lúc sau, một bàn tay vuốt nhẹ lên đầu cô: “Được rồi Bích Hồng, tôi không sao. Không cần lo lắng”.
Ngự Bích Hồng ngước nhìn, Lâm Chính mỉm cười yếu ớt. Cô ta giật mình, vô thức ý thức được điều gì đó bèn buông tay ra.
“Đại nhân, cách điều trị này sợ rằng sẽ làm hại đại nhân mất. Đừng làm vậy nữa”.
“Quá trình điều trị có thể có chút đau đớn nhưng không cần lo lắng, vì nó không ảnh hưởng nhiều tới cơ thể của tôi”.
Lâm Chính cười nói: “Tôi tính toán rồi, tầm 60 lần điều trị thì có thể lấy hết được lượng vật chất trong người cô và cô sẽ có một đôi mắt bình thường”.
“Nhưng đại nhân...”
“Được rồi, đừng nói nữa. Cô đã đi theo tôi thì tôi phải có trách nhiệm với cô", Lâm Chính cắt ngang lời của Bích Hồng với vẻ mặt nghiêm túc.
Ngự Bích Hồng há hốc miệng, đành phải từ bỏ. Đương nhiên cô biết được sự đau khổ và đáng sợ do thứ này gây ra. Hơn nữa, việc anh lấy thứ vật chất đó hấp thụ vào người mình thì anh cũng sẽ đau đớn hơn gấp bội. Ngự Bích Hồng nhắm mắt, thề rằng sẽ tận tâm tận lực vì anh.
“Đại nhân, cậu nghỉ ngơi một lúc đi. Chúng ta lát đi đâu?”, Tửu Ngọc cười hỏi.
“Tìm được tung tích của Diệp Viêm chưa?”
“Đâu dám tìm đâu ạ. Giờ chúng ta đang là đối tượng bị truy nã rồi”, Tửu Ngọc cười khổ.
“Truy nã sao?”
“Thái Thiên Võ Thần đã ra lệnh bắt đại nhân rồi. Giờ ở khắp các điểm treo thưởng đều có tên của cậu. Chúng ta mà vào thành thì nguy hiểm lắm”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Đại nhân, hay chúng ta tới thành Long Tâm trước. Đó không phải là nơi mà Thái Thiên Võ Thần có thể quản lý, tới đó có thể né được đối phương lại có thể thăm dò thêm thông tin”, Ngự Bích Hồng nói.
“Được, vậy chúng ta tới thành Long Tâm”, anh gật đầu.
Ba người nghỉ ngơi tầm nửa ngày rồi xuất phát tới thành Long Tâm.
Tửu Ngọc định mua ngựa để đi. Vì tu vi của ông ta cũng bị tổn hại nặng nề, quần áo thì bất tiện vì dùng của các đệ tử Khinh Liên Cung.
Ba người thương lượng sau đó đi tới một thôn nhỏ gần đó. Họ vừa bước vào cổng thôn thì bèn nhìn thấy một đoàn người lao ra bao vây họ.
“Làm gì vậy?”
“Mua ngựa”
“Mua ngựa sao?”
Người đi đầu nhìn ba người bọn họ và tỏ vẻ cảnh giác. Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vô cùng căng thẳng. Bọn họ đã cải trang rồi, có lẽ không dễ bị nhận ra đâu.
Đúng lúc này người đi đầu đột nhiên lên tiếng: “Có thể vào thôn nhưng phải bỏ vũ khí lại, không được mang vào trong, rõ chưa?”
“Không được mang vũ khí? Sao có thể chứ”.
“Không đồng ý thì cút, tóm lại là từ tháng này không ai được mang vũ khí vào trong thôn nữa”.
Người này hừ giọng. Ngự Bích Hồng tái mặt, bặm môi. Lâm Chính thì lên tiếng: “Xin hỏi, tại sao không cho chúng tôi mang vũ khí vào?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, trong thôn có người dự tuyển Võ Thần, hiểu chưa?”, người kia kiêu căng nói.