Thấy Lâm Chính có phản ứng dữ dội như vậy, Thiên Nga Đen cũng giật mình nghĩ ra gì đó, lập tức lên tiếng hỏi: "Có phải đứa bé đó thoạt nhìn chỉ khoảng 10 tuổi thôi không?".
"Các cô biết đứa bé đó?".
Nguyệt Sênh nhíu mày hỏi.
"Hắc Hoàng?".
Thiên Nga Đen lẩm bẩm.
"Vậy là đứa bé kia sai khiến các cô tìm chúng tôi làm người chết thay, hãm hại chúng tôi thành hung thủ giết người?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, tuy tôi không biết rốt cuộc đứa bé kia là ai, nhưng kế hoạch này nhìn có vẻ vô cùng kín kẽ, gia tộc chúng tôi cũng đang nóng lòng muốn thượng vị, phải nhanh chóng khiến gia tộc Vito và Doss mâu thuẫn đối đầu với nhau thì chúng tôi mới có cơ hội. Thế nên tôi đã lựa chọn tin đứa bé kia, đúng lúc đó thì gặp các anh, nên tôi quyết định dùng các anh để hoàn thành kế hoạch này".
Nguyệt Sênh bình thản nói, bây giờ cô ta chẳng còn gì để mất nữa, liền thẳng thắn khai hết ra.
Lâm Chính đứng phắt dậy, lao ra ngoài.
Thiên Nga Đen cũng bám sát theo sau.
Mọi người trong phòng cảm thấy khó hiểu.
"Đi xem cậu Lâm có gì cần giúp không!".
Lão Vito khẽ quát, dẫn người chạy theo.
Chỉ thấy hai người dùng tốc độ nhanh nhất đến chỗ ngồi số 13, lấy ra chiếc rương đựng đầy hoa Anh Linh kia.
Thiên Nga Đen lập tức nhập mật khẩu, mở chiếc rương ra.
Nhưng... lúc này chiếc rương trống không.
"Tôn thượng, hỏng rồi, Hắc Hoàng đã đến đây".
Đôi mắt của Thiên Nga Đen thất thần, vẻ mặt đầy khó tin.
"Tôi cứ tưởng mình đã giấu rất kĩ, không ngờ vẫn bị Hắc Hoàng phát hiện ra".
Lâm Chính nhíu mày, trầm giọng nói.
Anh không ngờ Hắc Hoàng đã phát hiện ra hai người trước khi bọn họ vào nhà hát kịch, rồi đặt một loạt bẫy lừa bọn họ đi để lấy hoa Anh Linh.
Hắc Hoàng này còn đáng sợ hơn tưởng tượng nhiều!
"Cậu Lâm, cậu không sao chứ?".
Lão Vito hơi thở hổn hển đi tới, hỏi với vẻ quan tâm.
"Không có gì".
Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu Lâm, cậu đã cứu các con tôi, cậu sẽ là người bạn tôn quý nhất của gia tộc Vito chúng tôi. Nếu có chuyện gì cần gia tộc Vito chúng tôi giúp đỡ thì cậu cứ nói".
Lão Vito nói đầy chân thành.
"Cảm ơn ông Vito".
Lâm Chính mỉm cười, nhưng trong lòng không còn tâm trạng nào.
Đúng lúc này, một tiếng chuông chói tai vang lên.
Mấy người vô thức lấy điện thoại của mình ra, nhưng lại phát hiện tiếng chuông đến từ chiếc rương.
Thiên Nga Đen vội vàng lấy một chiếc điện thoại từ ngăn kép của chiếc rương ra, kinh ngạc đưa cho Lâm Chính.
"Tôn thượng, là điện thoại của Hắc Hoàng..."
Lâm Chính nhìn chằm chằm chiếc điện thoại một lát, sau đó ấn nút nghe.
"Tôi nên gọi anh là thần y Lâm hay là tướng Lâm đây?".
Đầu bên kia là một giọng nói lạnh lẽo và non nớt.
"Hắc Hoàng, tôi cho cậu lựa chọn, nếu cậu đồng ý thần phục tôi, thì tôi có thể bỏ qua mọi chuyện".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thực ra các anh xóa sổ Forever Night cũng không gây ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng các anh đến Thánh Thành để đối phó với tôi, điều này khiến tôi rất không vui. Các anh đã chọc giận tôi, vì thế, tôi sẽ khiến các anh vĩnh viễn chôn thây ở đây! Các anh phải trả giá vì sự lỗ mãng và liều lĩnh của mình!".
Hắc Hoàng lạnh lùng hừ mũi nói.
"Cậu chắc chắn muốn làm như vậy chứ?".
Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Lâm, tôi biết anh có thực lực rất mạnh, nhưng trên thế giới này, võ lực mạnh mẽ cũng không thể nắm được tất thảy. Đây là một thế giới dùng đầu óc, anh sẽ hiểu thế nào mới là chúa tể thực sự".
"Các anh còn năm tiếng nữa để sống! Mau đi trốn đi, tôi sẽ vui hơn chút!".
Hắc Hoàng bình thản nói rồi tắt máy.
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhìn hiển thị thời gian trên màn hình điện thoại đã bị tắt.
Bây giờ là tròn 7 giờ tối!
Năm tiếng!
Cũng có nghĩa là Hắc Hoàng sẽ chính thức phát động tấn công lần thứ hai nhằm vào hai người lúc 12 giờ đêm.
"Anh Lâm, chúng ta mau hành động thôi! Chắc là cậu ta mới lấy hoa Anh Linh không lâu trước đó, chắc chắn vẫn đang ở trong Thánh Thành, chúng ta phải lùng bắt cậu ta trong toàn thành ngay lập tức!".
Thiên Nga Đen vội nói.
"Không cần".
Lâm Chính tiện tay ném điện thoại lên bàn trà, bình tĩnh nói: "Ca kịch sắp bắt đầu rồi, chúng ta cứ thưởng thức ca kịch xong rồi hãy hành động!".
"Cái gì?".
Thiên Nga Đen sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Tôi đã biết Hắc Hoàng ở đâu rồi, chúng ta cứ xem xong rồi đi tìm cậu ta".
Lâm Chính bình thản nói rồi quay lại chỗ ngồi, yên lặng uống trà.
Thiên Nga Đen thấy thế thì ù ù cạc cạc, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Nếu đã biết Hắc Hoàng ở đâu, thì tại sao không đi bắt luôn?
Cô ta há miệng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
"Đưa bọn họ về, thông báo với gia tộc của bọn họ rằng gia tộc Vito chúng ta sẽ chính thức tuyên chiến với bọn họ!".
Lão Vito khẽ quát với người bên cạnh, sau đó đi tới, định cùng Lâm Chính xem nốt buổi ca kịch này.
"Ông Vito, không cần gấp gáp đưa bọn họ đi đâu, tôi còn có việc cần bọn họ làm".
Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ lên tiếng.
"Cậu Lâm có gì cần phân phó, chúng tôi có thể giúp đỡ".
Lão Vito vội nói.
"Không! Các ông không làm được, chỉ có bọn họ mới có thể làm thôi".
Lâm Chính mỉm cười nói: "Hắc Hoàng lợi dụng bọn họ để lấy đồ chúng tôi đặt ở đây, đã vậy thì tôi cũng sẽ lợi dụng bọn họ để lôi Hắc Hoàng đang náu trong chỗ tối ra ngoài".
Lão Vito nghe mà cảm thấy mờ mịt, hoàn toàn không biết Lâm Chính đang nói gì.
Nhưng do thân phận của Lâm Chính, lão Vito vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của anh.
Ông ta vung tay lên, mọi người lần lượt rời khỏi phòng bao.
Nguyệt Sênh và Lina đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lại càng thấp thỏm hơn.
"Các cô còn ngây ra đó làm gì? Lại đây ngồi đi, vở kịch sắp bắt đầu rồi".
Lâm Chính mỉm cười với hai cô gái rồi nói.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành cắn răng ngồi xuống đối diện Lâm Chính.
"Các cô hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, lát nữa phải lên sân khấu biểu diễn đấy".
Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ nói một câu mà không báo trước.
"Cái gì?".
Hai cô gái nghệt mặt ra.