Thiên kiêu hạng nhất…
Lâm Chính căng thẳng.
Lâm Chính đã từng gặp qua thiên kiêu hạng hai Thủy Thánh Võ
Nhưng Thủy Thánh Võ còn nói đối diện với thiên kiêu hạng nhất là cảm giác bất lực và tuyệt vọng đến thế nào, từ đó có thể thấy thiên kiêu hạng nhất đáng sợ đến mức nào.
Nếu là như vậy, thiên kiêu hạng nhất sống trong cấm địa của Thánh Sơn cũng dễ hiểu.
Lâm Chính không định vào Thánh Sơn, sau khi thu dọn hành lý thì đi cùng Trấn Nguyệt Tiên Nhân đến dưới chân núi Thánh Sơn.
Thánh Sơn nằm ở nơi không người phía Tây Bắc Long Quốc.
Nơi này ngay cả sóng điện thoại cũng không có. Mấy năm trước còn có một số nhà thám hiểm muốn đi bộ xuyên qua khu không người, nhưng tất cả những ai bước chân vào đó đều bị mất tích.
Đến nay thì không còn nhà thám hiểm nào có gan chạy tới đây nữa.
Hai người đi chuyên cơ mà Mã Hải sắp xếp đến một thành phố biên thùy gần khu không người, đợi xuống khỏi máy bay thì có xe chở hai người đến phía ngoài khu không người.
Chặng đường còn lại Lâm Chính chỉ có thể tự lái.
Suy cho cùng, dù là người bản địa cũng không dám tiến vào trong đó.
“Nơi này chỗ nào cũng có chướng khí, người thường đến đây không cẩn thận bước vào vùng chướng khí sẽ hôn mê bất tỉnh. Nếu không ai cứu chữa thì cùng lắm là một ngày sẽ mất mạng, thế mà vẫn có một vài người ngu dốt cứ thích đến thám hiểm”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân vừa nói vừa chỉ đường cho Lâm Chính.
Tiến về phía trước theo con đường Trấn Nguyệt Tiên Nhân chỉ.
Dọc đường đi có thể nhìn thấy thi thể của không ít du khách.
Thậm chí còn có một số kiểu người đặc biệt.
Lâm Chính liếc nhìn những thi thể kia, phát hiện bọn họ ăn mặc quái dị, đeo đao kiếm trên người.
“Bọn họ là ai?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chắc là những người lên Thánh Sơn cầu tiên vấn đạo. Nhưng mấy kẻ đáng sợ trong Thánh Sơn đâu thể nào quan tâm đến bọn họ? Hơn nữa, trên đời này vốn không có thần tiên gì cả, thế mà đám người ngu dốt này vẫn miệt mài theo đuổi!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lắc đầu cười nhạt.
“Nếu đã như vậy, vì sao bà lại tự xưng Tiên Nhân?”, Lâm Chính thắc mắc.
“Danh hiệu Trấn Nguyệt Tiên Nhân không phải tôi tự đặt. Tôi tên Ngô Trấn Nguyệt, rồi mấy kẻ nhàn rỗi truyền tai nhau, thổi phồng tôi lên thành Tiên Nhân, tôi mới được người ta xưng tụng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Trên thực tế, tôi cũng chỉ là người phàm mà thôi! Tôi cũng không tránh khỏi sinh tử bệnh lão. Nếu tôi thật sự là tiên thì sao lại không thể hồi sinh con trai mình?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân cười chua chát, trong mắt chứa đầy sự tự giễu.
Lâm Chính không nói gì.
Xe đi khoảng bốn tiếng đồng hồ, đến trước một ngọn núi khổng lồ mây mù dày đặc lượn quanh mới dừng lại.
“Tới rồi! Ngọn núi trước mắt chính là cấm địa Thánh Sơn! Trong đó chướng khí lan tràn, rắn độc thú dữ nhiều vô kể, cũng có kỳ hoa dị thảo sinh sôi. Đương nhiên chúng chưa phải thứ nguy hiểm nhất, nguy hiểm nhất là những vị đại năng chiếm cứ tu luyện ở trong đó! Nghe nói chỗ này là một mảnh đất phúc, các đại năng chiếm cứ nơi đây, phân chia lãnh thổ tu luyện. Bọn họ không cho phép bất cứ ai tự tiện bước vào lãnh thổ của bọn họ, không cẩn thận bước nhầm vào thì chỉ có đường chết! Vì vậy, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện bước vào, chỉ có thể tìm một động phủ dưới chân núi tu luyện”.
Nói xong, Trấn Nguyệt Tiên Nhân xuống xe, đi phía trước dẫn đường.
Lâm Chính vội vàng đi theo.
Chẳng lâu sau, hai người đã tới động phủ của Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Một hang động ẩn náu trong khu rừng rậm rạp dưới chân núi.
Vừa vào trong động phủ, Lâm Chính đã cảm nhận được hàn khí không tầm thường.
Ngoài ra, trong không khí còn lan tỏa mùi hương say lòng người.
“Mùi hương này là?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, nhìn vào trong hang động với ánh mắt cháy bỏng, sốt sắng hỏi: “Có phải trong hang động có cây gì không?”.
“Đúng là có vài loài cây, tôi cũng không biết là cây gì nên cứ mặc kệ để đó. Thần y Lâm biết đó là thứ gì sao?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân quay đầu lại hỏi.
Lâm Chính không trả lời mà chạy nhanh vào trong.