Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài người đội trưởng thì tiểu đội Thích Long của nhà họ Lâm đã bị giết sạch. Thần Hỏa Tôn Giả đưa người đội trưởng về trang viên. Đám người Nguyên Tinh, Từ Thiên đang thu dọn tàn cục.

“Thần y Lâm đâu? Cậu ta thế nào rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng hỏi.

Đám người Nguyên Tinh nghe thấy vậy vội ngồi phụp xuống, nước mắt lưng tròng: “Tôn Giả, cậu Lâm…cậu ấy…tình hình tệ lắm…đã được đưa tới học viện Huyền Y Phái rồi…hix hix…”

“Khốn nạn”, Thần Hỏa Tôn Giả nội giận, ném người đội trưởng cho Nguyên Tinh.

“Hỏi cho ra nhẽ giúp tôi”, nói xong ông ta đưa Thần Hỏa Thánh Nữ tức tốc tới Huyền Y Phái.

Bên ngoài Giang Thành...

Một người nhà họ Lâm nói hét vào bộ đàm gọi tiểu đội của mình. Thế nhưng không có bất kỳ sự phản hồi nào.

“Sao lại thế này?”, người này tái mặt, cảm giác có gì đó không ổn bèn gọi cho gia chủ.

“Mọi chuyện thế nào rồi?”, người phụ trách ở đầu dây bên kia lên tiếng.

“Đại nhân, có chút vấn đề, tôi không liên hệ được với tiểu đội. Bọn họ xâm nhập vào Giang Thành rồi dường như biến mất luôn vậy. Không có bất kỳ tín hiệu gì”, người này đáp lại.

“Cái gì?”, người phụ trách của nhà họ Lâm thất kinh.

“Cậu…không nhầm đấy chứ? Không liên hệ được bất kỳ ai sao?”

“Vâng đại nhân, không liên hệ được với bất kỳ ai. Bị mất liên lạc hoàn toàn”.

“Có phải thiết bị của cậu bị hỏng không?”

“Không thể ạ. Tôi đã kiểm tra rồi, không hè bị hỏng, đường truyền cũng rất tốt trừ khi…”

“Không thể nào…”, người này còn chưa nói hết thì người phụ trách đã gào lên: “Đội quân tôi cử đi là đội quân tinh nhuệ nhất, đủ khả năng đánh sụp cả một thành phố thì sao có thể không đối phó nổi với một thần y Lâm chứ. Không thể nào”.

Người kia không dám nói gì. Người phụ trách trầm giọng: “Nghe đây, cậu lập tức vào Giang Thành, đi tìm tung tích của đám người đó”.

“Đại nhân…điều này…”

“Bớt nói nhảm lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không nghe ngóng được thông tin của họ thì cậu cứ ở lại Giang Thành cho tôi”, nói xong, đầu dây bên kia tắt máy.

Người nhận lệnh nghe thấy vậy thì mặt tái mét, nhìn về Giang Thành ở phía xa. Hắn run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn liều mạng đi tới.

Cùng lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đã tới học viện. Lâm Chính được sắp xếp ở phòng đặc biệt để tiếp nhận điều trị.

Đợi đến khi ông ta tới nơi thì đám người Tần Bách Tùng đang tiến hành phẫu thuật cho anh.

Thần Hỏa Tôn Giả định vào trong nhưng bị ngăn lại: “Ông là ai? Không được vào, bên trong đang làm phẫu thuật. Nếu để xảy ra vấn đề gì thì ông chịu nổi trách nhiệm không?”, Nhan Khả Nhi với chiếc áo đẫm máu quát lớn.

“Khốn nạn, sao cô dám ăn nói như vậy với sư tôn của chúng tôi chứ?”, người của đảo Thần Hỏa tức giận. Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ đưa tay lên ra hiệu cho đám đông im lặng.

“Cô gái, tình hình của thần y Lâm thế nào rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi Nhan Khả Nhi.

Đám đông thất kinh. Lần đầu tiên họ thấy thái độ của Thần Hỏa Tôn Giả mềm mỏng như vậy…

“Tình hình rất tệ, sợ là không giữ được. Chỉ biết thử xem thế nào. Y thuật của chúng tôi không bằng thần y Lâm. Nếu anh ấy có thể tự chữa trị thì chắc chắn không thành vấn đề nhưng đó là điều không thể mà”, Nhan Khả Nhi lắc đầu, mắt rưng rưng rồi quay người rời đi.

Thần Hỏa Tôn Giả nghe thấy vậy thì mặt tối sầm.

“Chết tiệt”, Thần Hỏa Thánh Nữ cùng thầm chửi rủa. Mắt cô ta đỏ hoe.

Bọn họ không phải thương xót gì Lâm Chính hết. Mà là trên đời này người duy nhất có thể trị được di chứng cho họ là anh. Vậy thì họ không tức sao được?

Thần Hỏa Tôn Giả thì khác. Trong mắt ông ta, Lâm Chính bị thương là vì do đang chữa trị cho mình.

Nếu như thần y Lâm không chuyên tâm trị thương cho ông ta thì đã không bị đánh như thế. Vì với thực lực của anh, anh có thể dễ dàng né được đòn tấn công của đối phương.

Thần Hỏa Tôn Giả siết chặt nắm đấm, cơn lửa giận dâng lên cuồn cuộn, lan tỏa trong không gian. Những người đứng bên cạnh thất kinh. Bọn họ đồng loạt hô lên: “Tôn giả bớt giận”.

Thần Hỏa Tôn Giả nín thở, cố gắng nhẫn nhịn. Ông ta là người có ơn báo ơn có oán báo oán. Chuyện này xảy ra sao ông ta có thể buông xuôi?

“Nghe đây, lập tức điều tra thân phận của đám người đó cho tôi. Bất kể bọn họ là ai thì cũng nhất định phải khiến họ nợ máu đền máu”, Thần Hỏa Tôn Giả nói bằng vẻ vô cảm.

“Vâng tôn giả”, Thần Hỏa Thánh Nữ đưa những người còn lại rời đi.

Thần Hỏa Tôn Giả ngồi ở ghế ngoài, nhắm mắt dưỡng thần và chờ đợi phẫu thuật kết thúc. Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Tần Bách Tùng bước ra, mồ hôi nhễ nhại”.

“Tình hình của thần y Lâm thế nào rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.

Thế nhưng…Tần Bách Tùng chỉ lẳng lặng lắc đầu: “Nếu có thể cầm cự qua được ngày hôm nay thì sẽ không sao hét, còn không thì…Hầy…”

Nói xong, Tần Bách Tùng rời đi. Thần Hỏa Tôn Giả tái mét mặt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK