Mọi người xuống máy bay, liền có hai chiếc xe con Bentley đỗ sát bên.
Sau khi lên xe, chiếc xe liền lái đi.
Nơi này chỗ nào cũng là rừng rậm, xung quanh không có bóng người, chắc hẳn là nơi cực kỳ hẻo lánh.
Trên xe không ai nói gì.
Xe cứ lái như vậy gần nửa tiếng trong rừng mới đến nơi.
Dừng trước một quần thể kiến trúc phong cách cổ trang hoành tráng.
Những kiến trúc này xây dựa vào núi, núi không được coi là cao lắm, nên được xây rất vững chắc, chen chúc dày đặc.
Xe dừng trước một chiếc cổng lớn, biển hiệu trên cổng viết bốn chữ lớn.
"Trường Hà Lạc Nhật?", Khổng Thích Thiên thấy rất khó hiểu: "Nghĩa là sao?".
"Cần gì quan tâm, vào đã rồi tính", Joel ngậm điếu xì gà, nghênh ngang bước vào trong.
"Chắc chắn loại người này sẽ chết đầu tiên".
Khổng Thích Thiên khẽ hừ một tiếng, có vẻ rất bất mãn với Joel.
Lâm Chính không nói gì, lặng lẽ đi theo.
Nhưng đi được một lát, anh liền ngửi thấy một luồng gió thơm.
Anh ngoảnh sang nhìn, phát hiện Nam Cầm không biết đã đi bên cạnh anh từ lúc nào.
Cô ta đang nheo mắt đánh giá anh.
"Có chuyện gì sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Nghe nói thần y Lâm có y thuật cao siêu, tuyệt thế vô song. Tôi có chút bệnh khó nói, liệu có thể nhờ thần y Lâm ra tay chữa trị giúp không?", Nam Cầm mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp kia dường như có thể câu hồn đoạt phách.
"Cô Nam Cầm, cô đâu có bệnh", Lâm Chính bình thản đáp.
"Sao lại thế? Anh còn chưa kiểm tra cho tôi, sao lại chắc chắn tôi không có bệnh chứ?".
"Đông y coi trọng vọng văn vấn thiết, tôi đã ngửi rồi, tất cả mọi thứ của cô đều bình thường, cho nên không có bệnh".
"Vậy thì chắc chắn là thần y Lâm chưa chẩn đoán được rồi. Tôi đề nghị 8 giờ tối nay anh hãy đến phòng tôi, hỏi han bắt mạch kĩ càng, được không?", Nam Cầm lè cái lưỡi ra, cười nói.
Những lời nói đầy khiêu khích như vậy khiến người ta nghe xong liền cảm thấy lửa nóng thiêu đốt, nhưng trong lòng Lâm Chính vẫn như mặt hồ tĩnh lặng, không có bao nhiêu dao động.
"Xem buổi tối có thời gian hay không rồi tính".
Lâm Chính thuận miệng đáp, rồi xoay người bước nhanh hơn.
"Hừ", Nam Cầm nhếch môi, không nói gì.
Ở thiên điện Huyết Ma Tông.
Hiện giờ nơi này đã bày sẵn rượu thịt, mấy trưởng lão của Huyết Ma Tông đang chờ ở cửa, trong đó có cả đám người Huyết Kiêu, Huyết Ưng.
"Ôi chao, hoan nghênh, hoan nghênh! Chào đón các vị đến với Huyết Ma Tông chúng tôi, ha ha ha!".
Một người đàn ông trung niên vóc dáng tròn vo, cao khoảng 1m5, tươi cười bước tới chào hỏi.
"Ngũ trưởng lão đích thân ra đón, thật là vinh hạnh cho chúng tôi! Các ông khách sáo quá!", hai mắt Khổng Thích Thiên sáng lên, vội chạy bước nhỏ đến, vẻ mặt đầy nịnh nọt.
Ngũ trưởng lão?
Lâm Chính thầm nhíu mày.
Ngũ đại trưởng lão của Huyết Ma Tông là mạnh nhất, cũng nổi tiếng nhất.
Năm người này đều là những nhân vật hô mưa gọi gió, có thể đảm nhiệm riêng một mặt, rất có tiếng tăm.
Bọn họ hầu như không hỏi đến những chuyện vặt trong tông môn, hôm nay trưởng lão xếp thứ năm đến đón tiếp mọi người, có thể nói là rất nể mặt.
Nhưng người này quả thực chính là ngũ đại trưởng lão của Huyết Ma Tông khiến người ta nghe tên đã sợ hãi sao?
Nhìn tướng mạo có vẻ không giống chút nào.
Lâm Chính quan sát ông ta.
Nhưng có một điểm khiến anh để tâm hơn.
Đó chính là Khổng Thích Thiên lại quen biết Ngũ trưởng lão, có lẽ... đây không phải là lần đầu tiên anh ta đến đây.
Lâm Chính trở nên cảnh giác.
Nam Cầm và Joel lần lượt chào hỏi Ngũ trưởng lão, sau đó đến lượt Lâm Chính.
"Đây chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn hả? Quả nhiên có phong thái của tiên nhân, anh vũ bất phàm", Ngũ trưởng lão tươi cười nói.
"Ngũ trưởng lão quá khen rồi", Lâm Chính khẽ gật đầu.
"Nào nào nào, thần y Lâm, mời lên trên ngồi, tôi đã bày sẵn rượu thịt để tẩy trần cho mọi người", Ngũ trưởng lão cười nói.
Mấy người Nam Cầm có chút do dự, tất cả đều quay sang nhìn Lâm Chính.
Còn Lâm Chính thì sải bước tiến vào trong.
Anh biết bọn họ lo lắng điều gì.
Họ lo lắng Huyết Ma Tông hạ độc vào rượu và thức ăn, nên phải nhìn Lâm Chính, ăn theo Lâm Chính, dù sao anh cũng là bác sĩ giỏi nhất, hạ độc trước mắt anh chẳng phải là trò hề sao?
Nhưng trong mắt Lâm Chính thì đây là hành động cực kỳ ngu ngốc.
Thế là Lâm Chính liền ngồi xuống, bắt đầu ăn uống thoải mái.
Những người khác thấy thế mới thở phào.
Rượu quá ba tuần.
"Thần y Lâm, tôi mời cậu một chén", Huyết Kiêu mỉm cười, cầm chén rượu đi tới.
"Không vội".
Lâm Chính đè chén rượu của ông ta xuống, nhỏ giọng nói: "Chỗ ông đã đồng ý với tôi ở đâu? Lúc nào thì đưa tôi đi xem?".
"Lát nữa Ngũ trưởng lão sẽ nói cho cậu biết", Huyết Kiêu mỉm cười đáp.
Lâm Chính nhíu mày.
Đúng lúc này, Ngũ trưởng lão đặt chén rượu xuống, cười nói: "Các vị, nếu mọi người đã có mặt ở đây thì tôi cũng không vòng vo nữa, tiếp theo chúng ta hãy nói vào chuyện chính đi".
Ai nấy sững lại, dỏng tai lên nghe.
"Cách Huyết Ma Tông của chúng tôi mười dặm có một ngôi miếu Lôi Công cũ nát, bên ngoài miếu Lôi Công chính là đất trường sinh của chí bảo Huyết Linh Chi của Huyết Ma Tông tôi. Nhưng miếu Lôi Công đã bị một lũ ăn cướp chiếm mất, tôi hi vọng các vị có thể giúp Huyết Ma Tông tôi đuổi lũ cướp này đi. Để trả ơn, Huyết Ma Tông tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu mà các vị đưa ra!", Ngũ trưởng lão nói đến đây, quay sang nhìn Lâm Chính, nói: "Thần y Lâm, thực ra nơi cực âm cực tà mà cậu cần chính là chỗ Huyết Linh Chi sinh trưởng".
"Cái gì?", Lâm Chính sửng sốt.