Thương Lan Ngạo và một đám người lập tức quay sang nhìn.
Người nói chính là Lâm Chính.
Bọn họ đùng đùng nổi giận.
"Thằng chó, mày sủa cái gì đấy hả?".
"Mày chửi cậu chủ của bọn tao?".
"Mày chán sống à?".
Bọn họ tỏ thái độ hung thần ác sát, rút luôn kiếm bên hông ra.
Ngự Bích Hồng không thèm nhịn nữa, cũng rút cự kiếm ra chặn trước đám người.
Thanh cự kiếm dày rộng kia rất có sức uy hiếp.
Hai bên gườm gườm nhìn nhau.
"Tất cả bỏ vũ khí xuống!".
Thương Lan Ngạo bỗng lên tiếng.
Đám thuộc hạ kinh ngạc, đều quay sang nhìn hắn.
Chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, khóe môi nở nụ cười dữ tợn.
Hắn cố gắng che giấu sự giận dữ trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Chính và Ngự Bích Hồng.
"Bọn mày... cũng có bản lĩnh gớm nhỉ? Rút kiếm ra làm gì? Muốn động đến tao à? Nào, tao đang đứng đây này, bọn mày có giỏi thì đâm tao đi! Đâm đi!".
Thương Lan Ngạo quát Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng siết chặt thanh kiếm, mãi không dám động đậy.
Dù sao đây cũng là con trai của Thương Lan Võ Thần, khác với con riêng như Thương Lan Phúc, đây là con trai ruột chính thống của ông ta!
Động đến hắn chính là động đến Thương Lan Võ Thần.
"Còn ngây ra đó làm gì? Giết tao đi! Đâm đi!".
Vẻ mặt Thương Lan Ngạo đầy khinh miệt và dè bỉu: "Không dám thì cất kiếm của mày đi! Một lũ thấp kém vô dụng!".
"Anh..."
Ngự Bích Hồng tức điên lên, tâm trạng cũng sắp mất khống chế.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bốp!
Một cái tát nặng nề vả vào mặt Thương Lan Ngạo.
Thương Lan Ngạo không kịp đề phòng, lập tức xoay hai vòng tại chỗ, sau đó ngã ngồi xuống đất, trên mặt là một dấu tay rõ ràng, đầu váng mắt hoa.
"Hả?".
"Cậu chủ, cậu không sao chứ?".
"Mày... mày dám đánh cậu chủ nhà tao?".
"Phản rồi! Phản rồi!".
"Mày công khai khiêu khích Võ Thần đại nhân sao?".
Đám thuộc hạ luống cuống đỡ Thương Lan Ngạo dây, tức giận gào thét với Lâm Chính.
Mấy thanh kiếm sắc lại được rút ra, chĩa về phía anh.
Còn hai ông cháu Ngư Nhi đã ngây ra như phỗng.
Ai mà ngờ được Lâm Chính lại trực tiếp ra tay, tát Thương Lan Ngạo trước mặt mọi người như vậy chứ?
Cái tát này không chỉ vả vào mặt Thương Lan Ngạo, mà chính là vả vào mặt Thương Lan Võ Thần.
"Khiêu khích Thương Lan Võ Thần? Không, tôi đang thay Thương Lan Võ Thần dạy dỗ các anh!".
Lâm Chính không nhanh không chậm nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng đoạt dân nữ, ức hiếp người già, làm những chuyện không bằng cầm thú. Nếu để các anh đắc thủ thì chẳng phải Thương Lan Võ Thần sẽ mất hết mặt mũi sao? Tôi làm vậy là để giữ danh dự cho Thương Lan Võ Thần, sao có thể là khiêu khích được?".
"Mày..."
Bọn họ tức điên lên.
Lúc này, Thương Lan Ngạo cũng đã hoàn hồn, hắn lấy tay ôm mặt, thẹn quá hóa giận, khẽ gầm lên: "Lũ vô tích sự này! Còn ngây ra đó làm gì? Xông lên bắt hắn cho tôi! Tôi phải đưa người này về phủ, bằm thây vạn đoạn, luyện sống hắn luôn!".
"Lên!".
Một đám thuộc hạ lập tức xông tới.
"Dựa vào bọn mày mà cũng muốn khiến đại nhân bị thương sao? Nằm mơ đi!".
Ngự Bích Hồng hừ mũi nói, giơ cự kiếm lên đánh nhau với bọn họ.
Thuộc hạ của Thương Lan Ngạo sao có thể là đối thủ của Ngự Bích Hồng? Chẳng mấy chốc đã bị đánh te tua, nằm bẹp một chỗ rên la oai oái, không thể động đậy.
Trận đánh nhau trong nhà lập tức thu hút sự chú ý của người đi đường.
Càng ngày càng nhiều người vây xem.
Ông lão chứng kiến cảnh này thì vô cùng sợ hãi, vội chắp tay lạy lục.
"Đại nhân, đại nhân! Cậu mau dẫn người đi đi, cậu gây họa lớn rồi!".