Chương 204: Lâm Chính nổi giận (1)
Ra khỏi cửa, Lâm Chính lái chiếc 918 về nhà như bay.
Rầm rầm rầm!
Anh gõ mạnh vào cửa.
Tô Quảng nhanh chóng ra mở.
"Đã gọi xe cấp cứu chưa?", Lâm Chính gấp gáp hỏi.
"Gọi rồi, chắc là sắp đến", vẻ mặt Tô Quảng cũng đầy sợ hãi.
"Con muốn xem tình hình của Tiểu Nhu", Lâm Chính cất bước về phòng.
"Cậu đến đây làm gì?", Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu khóc lóc trong phòng hỏi.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đến bà ta, anh đẩy bà ta ra, kéo Tô Nhu đã hôn mê vào lòng mình, rồi bắt mạch cho cô.
"Cậu làm gì thế hả? Còn chê hại Tiểu Nhu chưa đủ sao?", Trương Tinh Vũ xông tới như phát điên, nhưng bị Tô Quảng kéo lại.
"Tiểu Dương biết chút y thuật, bà đừng gây rối nữa", Tô Quảng nghiêm giọng quát.
"Y thuật? Nếu không phải vì cậu ta, thì Tiểu Nhu sẽ bị thế này sao?", Trương Tinh Vũ đỏ hoe mắt, gào lên.
Lâm Chính không nói gì, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Một lúc sau, anh lấy ra túi châm vẫn luôn mang theo bên mình, rút một cây châm bạc, đâm vào ấn đường Tô Nhu, rồi lại đâm châm dọc từ yết hầu đến bụng dưới của cô.
"Cậu đừng có táy máy, tôi nói cho cậu biết!", Trương Tinh Vũ lập tức kéo bả vai Lâm Chính lại.
"Tinh Vũ, bà đừng làm loạn nữa! Dù sao cậu ta cũng là chồng Tiểu Nhu!", Tô Quảng kéo Trương Tinh Vũ lại, nói.
"Cậu ta mà cũng xứng làm chồng?", Trương Tinh Vũ buột miệng nói.
Bà ta vừa dứt lời, chiếc châm bạc vừa đâm xuống không khỏi khựng lại.
Anh nhìn Tô Nhu đang hôn mê bất tỉnh, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tiểu Nhu là do dùng thuốc an thần quá liều mới bị thế này, rốt cuộc… cô ấy đã gặp phải chuyện gì?".
"Chúng tôi cũng không biết…", Tô Quảng thở dài đáp: "Hôm qua sau khi trở về, nó liền tự nhốt mình trong phòng khóc, gọi thế nào cũng không thưa. Buổi tối nó ăn một ít rồi đi ngủ, nhưng nằm mãi không ngủ được, liền bảo tôi cho ít thuốc an thần, đâu biết con bé này…"
"Chắc là cô ấy bất cẩn dẫn đến uống quá liều", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
"Có nguy hiểm không?".
"Không nghiêm trọng lắm, con đã ổn định tình hình của cô ấy, lát đưa cô ấy đến bệnh viện rửa ruột là được".
"Vậy thì tốt, rốt cuộc hôm qua hai đứa ra ngoài đã làm gì", Tô Quảng lại hỏi.
"Không có gì… chỉ là… bàn bạc với cô ấy chuyện ly hôn", Lâm Chính ngập ngừng nói.
"Ly hôn?".
Hai người đều sửng sốt.
Sau đó Trương Tinh Vũ vui mừng như điên.
"Cuối cùng con bé cũng nghĩ thông rồi à? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!".
"Hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy?", sắc mặt Tô Quảng có chút khó coi.
"Không có gì ạ".
Lâm Chính lắc đầu.
Ổn định tình hình của Tô Nhu, xe cấp cứu đến, đưa Tô Nhu đến bệnh viện, Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng đi theo.
Lâm Chính ngồi trên xe, nhíu mày suy nghĩ đến những thay đổi của Tô Nhu.
Anh nhanh chóng ý thức được gì đó.
"Chắc chắn có liên quan đến ông cụ Trương, xem ra phải hỏi xem rốt cuộc ông già này đã nói gì với Tô Nhu".
Lâm Chính thầm nghĩ, rồi khởi động xe lái tới y quán.
Nhưng khi anh đến nơi, y quán của Lạc Thiên đã đóng cửa.
Ở cửa bừa bộn, tủ thuốc rải rác khắp nơi, cứ như nơi này mới xảy ra một vụ bạo động.
Tiểu Đông mặc áo blouse trắng ngồi ở cửa, đang ôm đầu khóc.
Lâm Chính nhanh chóng bước xuống.
"Tiểu Đông, có chuyện gì vậy?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Bọn họ đập phá y quán, sau đó một ông già đưa Lạc Thiên đi rồi…", Tiểu Đông nghẹn ngào nói.
Lâm Chính nhắm mắt, siết chặt nắm tay, khuôn mặt đầy lạnh lùng u ám.
Trước là Tô Nhu sau là Lạc Thiên.
Anh cảm giác sự kiên nhẫn của mình đã bị mài mòn hết sạch.
Anh lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
Tút tút.
Điện thoại được kết nối.
Nhưng giọng nói phía bên kia không phải của Lạc Thiên, mà là giọng nói lạnh lùng của Lạc Bắc Minh.
"Thần y Lâm, cậu là người đã có vợ, xin cậu đừng quấy rối cháu gái tôi nữa. Lạc Bắc Minh tôi và cậu cũng không có bất cứ dây dưa gì, mong cậu đừng gọi đến số này nữa".
"Lạc Thiên là bạn tôi, nếu cô ấy đã không muốn đến Nam Phái thì ông đừng có ép cô ấy", Lâm Chính hít sâu một hơi, đáp.
Lạc Bắc Minh bật cười: "Sao nào? Lâm Chính, cậu muốn quản lý chuyện nhà của tôi à? Từ bao giờ mà nhà họ Lạc tôi đến lượt một người ngoài như cậu khua tay múa chân vậy?".
"Tôi không quản lý được?".
"Cậu không có tư cách".
"Vậy sao?".
Lâm Chính mỉm cười, không nói lời nào, tắt điện thoại.