Rầm!
Cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra.
Cao Nội Kiệt đã băng bó vết thương tức giận đấm lên bàn, nhưng cơn đau trên tay khiến hắn cắn chặt răng.
“Thần y Lâm khốn kiếp! Mình nhất định phải băm thây hắn ra!”.
Cao Nội Kiệt phẫn hận mắng chửi, khuôn mặt méo mó dữ tợn.
“Kiệt, con nhỏ giọng một chút. Dù gì cậu ta cũng là long soái, nếu bị người ta nghe thấy, lọt vào tai cậu ta, chúng ta sẽ gặp phiền phức".
Cao Thiên Thu nói.
“Bố, chẳng lẽ ngay cả tư cách chửi hắn từ xa mà con cũng không có luôn sao? Chúng ta thật sự phải cúi đầu khuất phục hắn sao?”.
Cao Nội Kiệt tức giận mắng chửi, gào lên điên cuồng.
“Con bình tĩnh một chút! Đó là long soái, chúng ta chỉ là doanh nhân, dựa vào đâu mà đấu với bọn họ? Thần y Lâm còn xem như đã nương tay, nếu không, cậu ta giết chúng ta tại chỗ, cả Long Quốc cũng không ai minh oan cho chúng ta! Con hiểu chưa?”.
Cao Thiên Thu quát khẽ.
Ông ta rất thất vọng.
Nhìn con trai mình suy sụp hoảng loạn tinh thần như vậy thì âm thầm thở dài.
Cứ vậy thì làm sao kế thừa gia nghiệp của nhà họ Cao?
“Bố, bây giờ chúng ta phải làm sao? Thật sự trả cho thần y Lâm năm trăm tỷ hay sao? Nếu vậy, chúng ta phải bán tất cả những thứ đáng tiền! Chúng ta không dư lại gì cả, chúng ta sẽ không còn gì cả!”.
Cao Nội Kiệt vô cùng bất mãn.
“Trừ con đường đó ra, chúng ta không còn đường nào để đi nữa”.
Cao Thiên Thu lắc đầu.
Cao Nội Kiệt nghiến răng sắp nát ra, phẫn hận đập bàn mấy cái nữa. Dù đập đến mức vết thương chảy máu, nhưng lần này hắn không đau đến mức la lên nữa.
“Thần y Lâm là người rất thông minh, thật ra cậu ta không động vào chúng ta không phải vì cậu ta lương thiện, mà là vì cậu ta chưa nhận được tiền! Cậu ta lấy danh nghĩa của quân Bắc Cảnh đòi chúng ta quân phí, nếu chúng ta không đưa thì đồng nghĩa không chỉ là chuyện của cá nhân cậu ta nữa, mà sẽ là chuyện của quân Bắc Cảnh, hậu quả nghiêm trọng thế nào, con có từng nghĩ tới không?”.
“Nhưng mà con cũng đừng quá bi quan, bố đã gọi điện thoại xin bên đó ra mặt, xem sự việc có cơ hội xoay chuyển không”.
Cao Thiên Thu đốt điếu thuốc, khàn giọng nói.
“Bên đó?”.
Cao Nội Kiệt run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Thiên Thu: “Bố, ý của bố là…”.
Nhưng không đợi Cao Thiên Thu giải thích.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cao Thiên Thu sửng sốt, đang định đứng dậy mở cửa thì cửa lại bị mở ra, sau đó là một người đàn ông trung niên mặc áo gió, đội mũ vành tròn đi vào văn phòng.
“Ông là?”.
Cao Nội Kiệt nghi hoặc hỏi.
Người kia tự tiện ngồi xuống ghế sofa, không trả lời Cao Nội Kiệt.
Cao Thiên Thu lại vội vàng đứng dậy, tiến tới khom lưng.
“Cao Thiên Thu kính chào đại nhân!”.
“Đại nhân?”.
Cao Nội Kiệt sửng sốt, cũng vội vàng cúi người khom lưng.
“Ừ!”.
Người kia gật đầu, liếc nhìn Cao Thiên Thu, bình tĩnh nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại thanh toán phá sản?”.
Cao Thiên Thu do dự một lúc, kể lại chuyện đã xảy ra.
Người kia nghe xong thì rơi vào trầm mặc.
“Đại nhân, tôi biết nhà họ Cao chúng ta là một đo ông một tay nâng đỡ, nhưng bây giờ thần y Lâm muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết. Nếu đưa cậu ta tiền, nhà họ Cao sẽ không còn gì cả, cũng không còn năng lực cống hiến cho đại nhân. Nếu không đưa thì với thân phận bây giờ của thần y Lâm, nhà họ Cao cũng không chịu được thế mạnh của cậu ta, phải làm thế nào mong đại nhân chỉ bảo”.
Cao Thiên Thu gật đầu.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: “Nhà họ Cao các ông là điểm thí nghiệm do Thương Minh nâng đỡ. Nói thật, hiện nay Thương Minh rất hài lòng với biểu hiện của ông, cũng chuẩn bị đầu tư cho ông một khoản lớn hơn để ông tham dự cạnh tranh bảng xếp hạng tỷ phú thế giới. Chỉ là không ngờ chuyện này lại xảy ra, thật đáng tiếc”.
“Đại nhân, thực sự là thần y Lâm đột nhiên nhắm vào tôi, tôi… tôi cũng không đề phòng được…”.
Cao Thiên Thu vừa tức vừa giận, có nỗi khổ khó nói.
“Chuyện này cũng không thể trách thần y Lâm”.
Lúc này, một cô gái cũng đi vào văn phòng, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.
Cao Thiên Thu nhìn thấy người con gái đó, sắc mặt trắng bệch, cả người suýt chút nữa không đứng vững.
“La… La Sát đại nhân?”.
Cao Nội Kiệt cũng nhìn về phía cô gái.
Dáng dấp cô ta cực kỳ xinh đẹp, bề ngoài trông có vẻ trên dưới ba mươi tuổi, thân hình tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp lạnh lùng, mái tóc dài xõa ngang vai. Đặc biệt, khí chất đó là khí chất mà những người con gái Cao Nội Kiệt từng tiếp xúc đều không sánh kịp.
Người con gái mặc áo gió màu đen, trông vô cùng từng trải, đứng trước cửa lạnh lùng nhìn Cao Thiên Thu: “Muốn trách thì chỉ có thể trách ông có đứa con trai vô dụng, nếu không phải con trai ông chọc giận thần y Lâm, nhà họ Cao sao đến nỗi đối diện với chuyện như thế này?”.
Cao Thiên Thu run rẩy lùi về sau hai bước, há hốc miệng không nói nên lời.
“Bố, người phụ nữ đó là ai?”.
Cao Nội Kiệt nghi hoặc hỏi.
Cao Thiên Thu hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
“Đội trưởng đội trật tự của Thương Minh…”.
“Đội trưởng đội trật tự?”.
“Nói đơn giản hơn, cô ta chính là… người thanh trừng…”.