“Đồ ăn hại! Vô dụng! Ngay cả một kẻ gần như bị liệt mà cô cũng không đối phó được! Tôi nuôi con chó như cô để làm gì chứ?”.
Thiên kiêu hạng nhất nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc đồ đỏ, tức giận mắng chửi.
Khuôn mặt người phụ nữ mặc đồ đỏ đầy áy náy, không dám ho he tiếng nào, khó nhọc di chuyển thân thể đến mài vào tảng đá ở bên cạnh, định mài gãy châm bạc ở cổ.
Lâm Chính phớt lờ cô ta.
Tuy đối phó với người phụ nữ mặc đồ đỏ không cần dùng chiêu thức gì, nhưng lại gây rất nhiều tổn hại và tiêu hao cho anh.
Thấy cô ta không thể động đậy được nữa, anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, tự châm cứu cho mình, tiến hành chữa trị.
Chẳng mấy chốc, trên người Lâm Chính lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lá, sức sống bừng bừng, vô cùng mãnh liệt, đến mức những khí tức hủy diệt ở xung quanh đều không thể lại gần.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thấy thế thì càng nóng lòng hơn, điên cuồng cọ châm bạc trên cổ vào tảng đá kia, muốn mài gãy nó.
Dù mài đến mức cần cổ bật máu, da thịt nát tươm, nhưng cô ta vẫn không chịu dừng lại.
“Mau lên! Mau lên! Mau lên!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lẩm bẩm, ánh mắt đầy sốt ruột và đau đớn.
Cuối cùng.
Cạch!
Dưới hành động điên cuồng của cô ta, cuối cùng châm bạc cũng rơi xuống. Dù da thịt ở cổ đã bị mài rách, máu tươi đầm đìa, nhìn rất đáng sợ, nhưng không còn châm bạc trói buộc, cô ta lại có thể hoạt động trở lại.
Cô ta bò dậy, rút châm bạc ở tay ra, rồi bổ nhào về phía Lâm Chính.
Cô ta đã sẵn sàng cho cái chết.
Để không khiến chủ thượng thất vọng, cô ta quyết định tự bạo, đồng quy vu tận với Lâm Chính.
Nhưng đúng khoảnh khắc cô ta vừa nhào đến chỗ Lâm Chính.
Vù!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bỗng bao trùm lấy cô ta, sau đó nện mạnh cô ta vào tảng đá lớn bên cạnh.
Ầm!
Tảng đá nát vụn.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ phun ra máu tươi, đến khi hoàn hồn mới phát hiện ra… là thiên kiêu hạng nhất ra tay.
Châm khí trên người hắn đã được rút ra, khôi phục sức chiến đấu.
“Chủ… chủ thượng… Tại sao?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ trợn tròn mắt, run rẩy hỏi.
“Đúng là đồ vô dụng, giết người cũng không xong! Tôi giữ lại cô để làm gì nữa? Người này để tôi tự tay giải quyết vậy!”, thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng hừ mũi nói.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ kinh ngạc.
Rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy, tại sao vẫn bị chủ thượng phủ nhận?
“Để tôi giết hắn, cô ở yên đây đi, loại vô dụng như cô không xứng đứng bên cạnh tôi!”.
Thiên kiêu hạng nhất liếc mắt nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ một cách khinh bỉ, sau đó cất bước đi về phía Lâm Chính.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biến sắc: “Chủ thượng! Anh định vứt bỏ tôi sao? Không! Tôi… để tôi giết người này cho! Xin anh đừng vứt bỏ tôi! Đừng…”
Cô ta dùng hết sức bình sinh lao về phía thiên kiêu hạng nhất, vừa lăn vừa bò, không chịu ngừng lại.
Nhưng vừa đến gần lại bị thiên kiêu hạng nhất đá bay đi, lăn mấy vòng dưới đất, phun ra máu tươi.
Lần này thiên kiêu hạng nhất còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Chính vẫn đang ngồi khoanh chân trước mặt, sau đó vỗ mạnh một chưởng về phía đầu anh.
Sức mạnh tàn bạo như thiên thạch rơi xuống, dường như có thể vỗ nát cả Thánh Sơn.
Châm khí bị rút ra, sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất đã trở lại đỉnh cao.
Chưởng này có thể nói là dùng tới toàn bộ sức mạnh của hắn.
Chưởng lực đánh tới, kinh thiên động địa!
Lâm Chính mở bừng mắt ra, lập tức giơ cánh tay lên đỡ.
“Mày đỡ nổi sao?”.
Thiên kiêu hạng nhất rít gào, chưởng phong hung mãnh giáng xuống, va chạm với lòng bàn tay của Lâm Chính.
Bốp!
Tiếng nổ như muốn xé rách bầu trời vang lên.
Thiên địa thất sắc.
Nhật nguyệt lu mờ.
Sao trời ảm đạm.
Giờ phút này, cả Thánh Sơn đều sụp đổ…