Chỉ vài ba câu nói đã nhìn thấu tính cách của một người thì phải đáng sợ đến mức nào đây?
"Anh phân tích thông qua cuộc gọi kia và biết tôi ở đây sao?".
Hắc Hoàng trầm giọng hỏi.
Lâm Chính gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không hẳn là thế".
"Vậy tại sao anh lại chắc chắn tôi ở nhà hát kịch?".
"Tôi dựa vào thông tin về cậu mà Thiên Nga Đen nói với tôi".
Lâm Chính cười đáp.
"Cô ta không biết nhiều về tôi".
"Nhưng cô ta biết đủ nhiều về cậu".
Lâm Chính đi tới, đứng từ trên cao nhìn xuống thiếu niên tóc vàng trước mặt, bình tĩnh nói: "Tuy cậu là một hacker đẳng cấp, là vua của mọi máy móc điện tử, nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn chỉ là đứa nhóc mười tuổi. Một đứa trẻ con như vậy thì rất đơn thuần, cậu chưa có sự gian trá xảo quyệt của những người kia, không có tâm cơ như bọn họ, muốn nhìn thấu cậu... thì quá dễ dàng".
Sắc mặt Hắc Hoàng trắng bệch, ngập ngừng một lát rồi khàn giọng nói: "Tôi đã đánh giá thấp anh rồi..."
"Đúng vậy, tôi có thể nhìn thấu cậu, nhưng cậu không thể nhìn thấu tôi, hơn nữa, cậu đã nhầm to về thực lực của tôi".
Lâm Chính nhìn tấm bia mộ trước mặt, bình tĩnh nói: "Mary Lena? Đó là ai?".
"Mẹ tôi".
Hắc Hoàng bình tĩnh đáp: "Bà ấy chết năm tôi 8 tuổi, chết ở quê của chúng tôi".
"Quê cậu ở Thánh Thành?".
"Không, tôi di táng bà ấy tới đây".
"Rồi cậu muốn dùng hoa Anh Linh để bà ấy sống lại?".
Lâm Chính nhìn những bông hoa Anh Linh cắm trên mộ, bình thản nói.
"Nghe nói những bông hoa nở rộ trên thi thể anh linh đã chết có công hiệu khởi tử hồi sinh, chắc là sẽ có tác dụng", Hắc Hoàng thì thào nói.
"Vớ vẩn, những bông hoa Anh Linh này không những không khiến mẹ cậu sống lại, mà chúng sẽ coi thi thể của mẹ cậu là chất dinh dưỡng để hấp thụ, e rằng bây giờ trong ngôi mộ này không còn mẹ cậu nữa rồi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Không thể nào!".
Hắc Hoàng tức giận gào lên với Lâm Chính: "Mẹ tôi sẽ sống lại! Đây là hoa Anh Linh cơ mà! Là loài hoa do vô số linh hồn của anh linh ngưng kết nở ra! Sao chúng lại ăn thi thể của mẹ tôi chứ? Tuyệt đối không thể!".
Nhưng cậu ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã khẽ động chân.
Vù!
Một luồng thần quang vô song bắn ra từ người Lâm Chính, chiếu sáng bầu trời đêm.
Quầng sáng kì diệu phi phàm nuốt chửng quầng sáng do hoa Anh Linh tỏa ra.
Hắc Hoàng lập tức cứng đờ người, ánh mắt dại ra nhìn thần quang tỏa ra từ người Lâm Chính.
"Quầng sáng này..."
Giống hệt với hoa Anh Linh... Hơn nữa, còn mạng mẽ hơn, vĩ đại hơn cả hoa Anh Linh.
Lão Vito ở phía sau lại càng giống như gặp được thiên thần, quỳ sụp xuống vái lạy.
Thiên Nga Đen kiềm chế tâm trạng kích động, cúi đầu xuống, tỏ vẻ thành kính.
Một lát sau, Lâm Chính thu quầng sáng lại, đi đến trước mộ, sau đó khẽ động đậy ngón tay.
Rắc!
Ngôi mộ lập tức nứt toác.
Một quan tài mục nát xuất hiện trước mắt mọi người.
"Mẹ!".
Hắc Hoàng kêu lên, lập tức nhảy xuống ôm lấy quan tài.
Nhưng cậu ta vừa giang tay ra, thì bỗng nhìn thấy gì đó.
Cậu ta vội lật nắp quan tài ra, chỉ thấy bên trong rỗng tuếch, ngoài một ít bụi thì không còn gì khác.
"Mẹ! Mẹ ở đâu? Mẹ! Mẹ đi đâu rồi?".
"Sao lại thế này?".
"Tại sao lại thế này?".
Hắc Hoàng trở nên kích động, nhảy vào quan tài tìm kiếm khắp nơi.
Một lát sau, cậu ta đặt mông ngồi xuống quan tài, òa khóc nức nở.