Hoàng hôn, không ít người tập trung tại Huyền Y Phái. Những người dân ở xung quanh mang trứng gà, hoa quả đi vào trong, đưa cho các nhân viên cứu hộ và y bác sĩ.
Tần Bách Tùng nằm trên giường bệnh, đang được điều trị. Ông ta bị thương nhiều, chắc chắn không thể hồi phục trong một sớm một chiều được. Thế nhưng ý thức vẫn còn đó, tóm lại là không nguy hiểm tới tính mạng.
“Bách Tùng, vết thương của ông không đáng quan ngại. Đợi thầy tới, châm cho vài nhát là khỏi lại ngay thôi”, Hùng Trưởng Bạch cười an ủi.
Tần Bách Tùng từ từ mở đôi mắt đục ngàu, mấp máy nói: “Có tin tức gì của thầy chưa?”
Hùng Trưởng Bách tối sầm mặt: “Có, có, thầy đang tới rồi”
“Ông có biết nói dối đâu mà nói”, Tần Bách Tùng lắc đầu.
Hùng Trưởng Bạch không biết phải trả lời thế nào.
“Ông Tần”, lúc này, Mã Hải bước vào phòng.
Sắc mặt ông ta trông vô cùng nghiêm túc: “Tôi nghe nói ông không đồng ý với quan điểm của tôi. Nếu tiếp tục như thế này thì sẽ không giải quyết được vấn đề đâu”
“Quan điểm của ông là gì?”, Tần Bách Tùng yếu ớt hỏi.
“Tôi yêu cầu toàn bộ người của Huyền Y Phái rời khỏi Giang Thành, tạm thời lánh nạn. Với những thông tin mà Hoa Dương thu thập được về Huyết Ma Tông thì bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu. Có thể bọn họ sẽ lại cử người tới. Tới khi đó sẽ càng nguy hiểm hơn”.
“Vì vậy ông muốn chúng tôi từ bỏ tất cả bệnh nhân ở đây sao? Giám đốc Mã, tôi không làm được. Tôi nghĩ, thầy chắc cũng sẽ không cho phép chúng tôi làm như vậy đâu. Còn đâu là bác sĩ nữa? Thấy chết mà lại không cứu sao?”
“Các người chết hết cả thì còn cứu được ai?”
“Mạng của tôi có được là nhờ bách tính. Tôi phải ở lại đây, tôi phải chữa bệnh cho họ”.
Tần Bách Tùng khẽ nói: “Nhưng tôi cũng không phản đối ý kiến của ông. Bởi vì ông nó có lý. Thế này đi. Ông cử người đi hỏi ý kiến những người khác, những ai muốn đi thì ông dẫn họ đi”.
“Được”, Mã Hải gật đầu, lập tức chạy đi.
Tầm 20 phút sau, ông ta quay lại với vẻ mặt thất vọng.
“Tần Bách Tùng, ông nói tôi phải làm sao đây? Không ai muốn đi cùng tôi hết. Lẽ nào các người đều muốn chết ở đây sao?”, Mã Hải cuống cả lên
“Giám đốc Mã, cái này thì tôi chịu rồi”, Tần Bách Tùng lắc đầu.
“Ông...”, Mã Hải á khẩu.
Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra. Một bác sĩ vội vàng bước vào: “Ông Tần, bệnh nhân giường số bảy đang trong tình trạng nguy kịch, mấy chủ nhiệm đều không chẩn đoán được ra bệnh gì, mong ông ra tay giúp cho”.
“Được, tôi sẽ tới ngay”, Tần Bách Tùng vội vàng ngồi dậy. Thế nhưng việc cử động của ông ta khiến cho vết thương càng đau hơn. Ông ta cố gắng bước xuống giường.
“Bách Tùng”.
“Ông Tần...”
“Không cần lo lắng...không sao...không sao...”
“Ông ơi”, tiếng khóc xé phổi vang lên. Một bóng hình lao vào. Đó chính là cháu gái của ông ta - Tần Ngưng.
Giai đoạn này Tần Ngưng học tập ở Yên Kinh. Khi biết tin Tần Bách Tùng xảy ra chuyện thì cô ấy vội vàng ngồi máy bay về.
Thấy Tần Bách Tùng bị thương tới mức trầy trật, Tần Ngưng cảm tưởng như có hàng ngàn nhát dao đâm vào người, đau đớn vô cùng.
“Tần Ngưng tới rồi à! Nào, cùng ông đi xem bệnh nhân, cũng để cháu học hỏi thêm nào”, Tần Bách Tùng mỉm cười nói.
“Ông thành ra thế này rồi mà còn gắng sức sao? Thần y Lâm đâu rồi ạ? Ông mau bảo anh ấy đi xem sao”, Tần Ngưng đau khổ nói.
“Thầy...vẫn chưa về”, Tần Bách Tùng do dự, sau đó mặc kệ Tần Ngưng, cứ thế một mình đi ra khỏi phòng bệnh.
Tần Ngưng có khuyên can thế nào cũng không được. Tần Bách Tùng cứ thế đi tới phòng bệnh, bắt mạch cho bệnh nhân, hỏi thăm bệnh nhân và chẩn đoán.
Trông ông ta vô cùng nghiêm túc. Do tay còn đau nên lúc bắt mạch vẫn còn hơi run run nên cũng không chẩn đoán được kỹ. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bệnh nhân và nhân viên y tế đều khẽ lau nước mắt. Tần Ngưng đứng ngoài cửa, khóc nức lên.
“Ai là Tần Bách Tùng?”, lúc này có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Tần Ngưng.
Tần Ngưng giật mình, quay qua nhìn thì phát hiện một người đàn ông đôi mũ, mặc áo gió màu đen đứng đó. Dưới chiếc mũ là một đôi mắt lạnh như băng.
Tần Ngưng định nói người bên trong chính là Tần Bách Tùng nhưng cô đột nhiên khựng người. Cô ấy cẩn thận nhìn người này và thấy hắn không giống bệnh nhân nên đã trả lời: “Tần viện trưởng không có trong viện, hình như ra ngoài rồi”.
“Vậy Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch, Mạnh Châu thì sao?”, nghe thấy vậy, Tần Ngưng cảm thấy kẻ này có ý đồ gì đó nên tim đập thình thịch.
Cô ấy nin thở, vội chỉ về hướng hành lang: “Bọn họ...có lẽ đều ở trong phòng họp...”
Người đàn ông không nói gì, chỉ đi về phía trước và biến mất ở góc ngoặt.
“Ông Mã, ông nội ơi”.
Tần Ngưng vội vàng kêu lên: “Đám sát thủ lại tới rồi. Mau chạy thôi”.
“Cái gì?”, đám đông giật mình, vội vàng nhìn Tần Ngưng.
Tần Ngưng còn định nói thêm gì nữa thì bỗng cảm nhận được có người đứng sau lưng mình. Cô gái từ từ quay đầu lại, mặt cắt không ra máu.
Người đàn ông biến mất ở hành lang khi nãy không biết từ lúc nào đã lại đứng ngay sau lưng cô.
Lúc này hắn nhìn thẳng vào bên trong bằng vẻ vô cảm...