Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính không hề cảm thấy bất ngờ. Từ cuộc điện thoại đó Lâm Chính đã biết được thái độ của nhà họ Cao rồi.

Anh bảo Mã Hải đi một chuyến là vì muốn cho nhà họ Cao cơ hội cuối cùng mà thôi. Nhưng giờ xem ra có vẻ nhà họ Cao không hề biết quý trọng.

“Chủ tịch Lâm, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”, Mã Hải cung kính nói.

“Căn phòng phía Tây đã dọn dẹp cho ông rồi. Tối nay ông ở đó đi. Ngày mai tôi xử lý chút chuyện riêng rồi tới nhà họ Cao giải quyết chuyện này. Sau đó chúng ta về Giang Thành”, Lâm Chính nói.

“Vâng chủ tịch”, Mã Hải gật đầu, sau đó đi về phía căn phòng phía Tây.

Lâm Chính tiếp tục ngồi thiền. Thế nhưng sự cố lại xảy ra liên tiếp. Mã Hải vừa đi thì điện thoại trên bàn Lâm Chính đổ chuông.

Anh chau mày, cầm lên nhìn. Là Lôi Phúc gọi tới.

“Lôi võ trưởng, có chuyện gì không?”, anh hỏi.

“Lâm soái, đêm khuya mà tôi lại làm phiền, thật xin lỗi. Thực sự là vì có chuyện cần nói đó mà. Bạn của tôi nhờ vả, tôi cũng khó mà từ chối được. Mong Lâm soái tha thứ”, giọng điều của Lôi Phúc ở đầu dây bên kia vô cùng khách sáo.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nói.

“Cũng không phải chuyện gì lớn lao. Là thế này, con trai bạn của tôi đã ngưỡng mộ Lâm soái từ lâu, vừa hay ông ấy cũng là người cùng và luôn muốn gặp cậu. Bởi vì thân phận của ông ấy đặc biệt nên tôi đã đồng ý. Nếu như cậu có thời gian thì ngày mai tôi sẽ sắp xếp một buổi tiệc trà, mọi người cùng ngồi uống thì thế nào?”, Lôi Phúc thận trọng hỏi.

“Đối phương là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Là thống soái thiên cấp của Long Quốc”, Lôi Phúc trả lời.

“Thống soái thiên cấp sao?”

“Đúng vậy, mặc dù là cấp dưới của cậu nhưng cũng vô cùng ưu tú. Nếu được cậu chỉ bảo thì chắc chắn là phúc của đất nước chúng ta”, Lôi Phúc bật cười ha ha.

“Có phải tên là Hàn Lạc không?”, lúc này Lâm Chính đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn lên tiếng.

Nụ cười trên khuôn mặt Lôi Phúc cứng lại. Ông ta tỏ ra không hiểu: “Lâm soái, sao cậu biến là Hàn đại thống soái muốn gặp cậu vậy”.

“Tôi đoán”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Thế này đi, nói với Hàn Lạc ngày mai tôi sẽ đích thân tới nhà họ Hàn. Rõ chưa?”

“Thật sao?”, Lôi Phúc nghe thấy vậy thì mừng lắm.

“Lâm soái đúng là nể mặt tôi mà. Cậu yên tâm. Tôi sẽ lập tức thông báo cho phía bên đó để bọn họ chuẩn bị tiếp đón cậu. Ha ha...”, Lôi Phúc vui mừng tắt máy sau đó vội vàng gọi điện cho nhà họ Hàn”.

“Cái gì, Lâm soái đích thân tới đây sao?”, Hàn Lạc đứng bật dậy, ly trà cầm trong tay run run và rơi xuống đất. Hắn trố tròn mắt.

“Đúng vậy, Lôi võ trưởng đã nói như vậy”.

Gia chủ nhà họ Hàn mừng lắm, kích động nói thêm: “Nghe Lôi võ trưởng nói rằng vị đó rất ngưỡng mộ con. A Lạc, cơ hội của con tới rồi”.

A Lạc nghe thấy vậy thì cơ thể khẽ run lên. Đôi mắt hắn hừng hực lửa, hơi thở trở nên dồn dập. Tâm trạng của hắn trở nên vô cùng kích động.

“Mau, bố mau sắp xếp, bây giờ đi bố trí ngay”, Hàn Lạc không biết phải làm sao bèn hét lên.

“Được, con yên tâm, chúng ta sẽ bắt đầu ngay”

Gia chủ nhà họ Hàn quay người ra lệnh. Toàn bộ người nhà họ Hàn đều bắt đầu hành động. Trong đêm, họ ngay lập tức giăng đèn kết hoa.

“Không được chậm trễ”, Hàn Lạc hét lớn, siết chặt nắm đấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK