Huyết Bạo kinh hãi, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Hắn cứ ngỡ Mạn Sát Hồng đã khó đối phó, không ngờ người thật sự đáng sợ lại là thần y Lâm!
“Khốn nạn! Ai ra lệnh cho tôi trấn thủ ở núi Vân Đoan! Riêng một thần y Lâm là có thể diệt được tôi, còn trấn thủ? Đây có khác nào tìm chết! Đợi tôi về nhất định sẽ khiến kẻ đó biết tay!”.
Huyết Bạo không ngừng chửi mắng. Hắn không dám đi tìm Đào Thiên Tam gây rối, nhưng còn người ra lệnh cho hắn, hắn thề nhất định phải lột da rút gân người đó ra.
Vù!
Lúc này, một luồng khí tức Huyết Sát ập đến.
Huyết Bạo chấn động tinh thần, vội vàng giơ tay phản kích.
Ầm!
Luồng khí tức đó bị ma khí của hắn phá tan.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Mạn Sát Hồng lao đến, một chân đạp vào lưng hắn.
Huyết Bạo lảo đảo, lập tức ngã ngồi xuống đất, lăn lộn mấy vòng.
Hắn không dám do dự, vội vàng bò dậy, tiếp tục liều mạng chạy về phía trước.
Huyết Bạo có thể làm thủ lĩnh đội quân tinh nhuệ này thì đương nhiên thực lực cũng không tệ. Dù không đấu lại Mạn Sát Hồng, nhưng nếu hắn chạy trốn, Mạn Sát Hồng muốn truy kích cũng không phải chuyện dễ dàng.
Phù! Phù! Phù!
Huyết Bạo thở dốc, ma khí toàn thân đều dùng để chạy trốn, cả người giống như con gió lốc màu đen lao thẳng xuống núi.
“Sắp rồi! Sắp rồi!”.
“Chỉ cần xuống núi trốn vào thị trấn, bọn họ sẽ không làm gì được mình!”.
“Ha ha, mình sẽ thoát được kiếp này!”.
“Đợi tôi quay về Thiên Ma Đạo nhất định sẽ mời Ma Quân đại nhân đích thân ra trận, giết hết tất cả các người!”.
“Mạn Sát Hồng, con khốn nhà mày đợi đấy đi! Tao sẽ đích thân lột da mày, làm thành vật trang sức treo trong phòng tao!”.
Huyết Bạo nghiến răng thầm mắng chửi, hai chân không dừng lại, cuối cùng cũng chạy đến chân núi.
Nhưng khi đến gần chân núi, cơ thể hắn dần dần chậm lại.
Hắn ngước mắt nhìn lên, ở chân núi lúc này lại xuất hiện rất nhiều chiến sĩ tinh nhuệ trang bị vũ khí.
Ai nấy cầm súng laser Ion tiên tiến nhất nhắm vào Huyết Bạo, còn có vài binh vương khí tức khủng khiếp siêu phàm tiến tới, chặn đường lui của Huyết Bạo.
Trong nháy mắt, Huyết Bạo rơi vào vòng vây to lớn.
“Quân đoàn Long Huyền?”.
Huyết Bạo nhìn lá cờ cắm trên xe bọc giáp của đám người đó, kinh hãi biến sắc: “Sao có thể như vậy? Người của quân đoàn Long Huyền sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao?”.
Huyết Bạo không thể hiểu nổi.
Lúc này Mạn Sát Hồng cũng đã đuổi tới.
“Đây là thần y Lâm làm chăng?”.
Mạn Sát Hồng nhìn đại quân quân đoàn Long Huyền đông nghịt ở xung quanh, kinh ngạc.
“Đưa hai tay lên đầu hàng, nếu không, chúng tôi sẽ sử dụng vũ lực!”.
Lúc này, một đại thống lĩnh của quân đoàn Long Huyền đi tới phía trước, lớn tiếng hô.
“Khốn nạn! Một lũ phàm phu tục tử mà lại dám đối kháng với Thiên Ma bọn ta?”.
Huyết Bạo nổi giận, nghiến răng, thôi thúc khí tức Huyết Ma toàn thân, lao về phía trước như bò tót, định phá vỡ phòng tuyến của quân đoàn Long Huyền chạy thoát thân.
“Tránh ra hết cho tao!”.
Huyết Bạo hét lên, điên cuồng chạy, khí tức Huyết Ma đáng sợ huyễn hóa thành một con mãnh thú không thể ngăn chặn, lao vọt về phía trước theo cơ thể hắn.
Nhưng ngay khi hắn đến gần.
“Nổ súng!”.
Đại thống lĩnh đó hét lớn.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt…
Vô số hỏa lực giống như laser đánh trúng người Huyết Bạo.
Vài phát súng đầu tiên Huyết Bạo còn dựa vào ma khí chống đỡ, nhưng những viên đạn laser đó thực sự quá nhiều quá mạnh, ma khí chẳng mấy đã bị đánh phá. Những phát súng còn lại bắn thẳng lên người hắn, xuyên thủng người hắn.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy giây, Huyết Bạo đã biến thành tổ ong, chết thảm.