Thấy Thiên Hạo gật đầu, mọi người không còn nói thêm gì nữa.
Tiếp theo là phần trao đổi về những kế hoạch tiến công. Lâm Chính không có hứng thú với những thứ này nên nhắm mắt dưỡng thần.
Cuối cùng, Vu Hồng đề nghị chọn ra một vị tổng minh chủ, thống nhất mọi liên minh và những người khác đều đồng ý.
Việc chọn tổng minh chủ chẳng có gì phải bàn cãi, chức vụ đó rơi vào tay của Hạo Thiên. Hạo Thiên cũng không từ chối, lập tức tuyên bố ngày tổng tấn công.
Ba ngày sau, hội nghị kết thúc, Lâm Chính bước ra khỏi lều.
Sở Thu và Nam Hạnh Nhi tức giận lắm.
Mặc dù liên minh Thanh Huyền có phân cho họ một đường tiến công nhưng đường này vốn không tồn tại hơn nữa liên minh Thanh Huyền còn phải phụ trách cả vật tư.
Đây rõ ràng là làm khó nhau mà. Nếu là thời cổ đại thì công việc hậu cần sẽ rất được ưa chuộng. Còn với tình thế như thế này, hậu cần chỉ bao gồm việc điều trị cộng với quản lý thuốc thang.
Số thuốc này do thiên các Lôi Vân cung cấp, dược tính đương nhiên cũng bình thường, chỉ cần vận chuyển số thuốc này lên tiền tuyến cung ứng là được.
Bởi vì số lượng thuốc mỗi người có thể mang theo đề có hạn. Nếu như mà họ dùng hết thì lớp hậu cần cần kịp thời bổ sung. Nói thẳng ra họ là chân sai vặt.
“Lâm minh chủ, hậu cần cũng rất quan trọng, cậu đừng chủ quan, nếu không để xảy ra chuyện gì thì không ai có thể đảm bảo giữ được cậu đâu”, Phong Khởi minh chủ vỗ vai Lâm Chính, rồi mỉm cười rời đi.
Lâm Chính im lặng. Đám đông giải tán.
Vu Hồng vội vàng đuổi theo Hạo Thiên. Nhìn thấy cảnh tượng đó, nhiều người bừng tỉnh. Chắc Vu Hồng định tìm Hạo Thiên hợp tu.
Nếu có thể hợp tu với một người thuộc cấp bậc như Vu Hồng thì chắc chắn sẽ là một cơ hội lớn. Thế nhưng có vẻ Hạo Thiên không hề có hứng thú nên đã chắp tay chào Vu Hồng rồi rời đi.
“Xem ra những gì trước đó Vu Hồng làm đều là vì muốn lấy lòng Hạo Thiên rồi”, thành chủ Nam Ly Thành đã quá quen với hành động này bèn lên tiếng.
“Nịnh Hạo Thiên sao? Vậy là sao ạ?”, Nam Hạnh Nhi quay qua hỏi.
“Con còn nhớ trước đó chúng ta tiến hành kiểm tra không, bố phát hiện ra phần lớn thủ vệ ở đây đều là người của Vu Sơn. Đó có lẽ là chỉ thị của Vu Hồng, để lấy lòng Hạo Thiên .Thế nhưng Hạo Thiên đại nhân là ai chứ? Ông ta căn bản không để ý tới cái đó và không có hứng thú với Vu Hồng. Dù sao thì Hạo Thiên đại nhân có thể gia tăng thực lực không phải dựa vào việc hợp tu mà”
Thành chủ cười nói.
“Hóa ra là vậy”, Nam Hạnh Nhi bừng tỉnh Đúng lúc đám đông bước ra ngoài thì thấy xung quanh nhốn nháo.
“Thả tôi ra, mau thả tôi ra” ,lúc này có tiếng la lối tức giận vang lên.
Lâm Chính chau mày, lập tức đẩy đám đông ra.
Họ mới phát hiện ra người của ngũ Phương Băng Nguyên đang bao vây Hoa Vi Vi. Thiếu Băng Nguyên thì cầm xích sắt đang địch xích cô ta lại.
“Về ngay!”, Thiếu Băng Nguyên gầm lớn và trói hai chân Hoa Vi Vi lại.
Lâm Chính bước tới. Thiếu Băng Nguyên quay qua nhìn, hắn sợ quá vội vàng buông ra.
Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đã siết cổ hắn và nhấc lên. Người của Ngũ Phương Băng Nguyên đồng loạt rút kiếm chĩa về phía Lâm Chính.
“Hỗn xược”, thành chủ Nam Ly Thành tức giận vội cho người chèn ép.
Đám đông lập tức tái mặt, đứng không vững.