Người của Giang Hương Thư Các không ngờ được Lâm Chính lại có cơ thể võ thần trong truyền thuyết.
Nếu đã như vậy, bọn họ còn đánh với Lâm Chính cái quái gì nữa.
Không chỉ riêng bọn họ, người của Thượng Thanh Cung cũng không biết.
Giang Thục Hồng vẫn không tin, tức giận nhìn Lâm Chính, đột nhiên nhấc tay, vung một châm ra, đâm thẳng tới giữa trán Lâm Chính.
Nhưng...
Keng!
Tiếng động to rõ vang lên.
Châm bạc đâm vào giữa trán Lâm Chính lại giống như va vào tấm thép, gãy làm đôi, rơi xuống đất.
Giang Thục Hồng ngây người.
Bà ta ngạc nhiên nhìn châm bạc gấy làm đôi trên mặt đất, sau đó bỗng nghiến răng, lại vung tay.
Vèo!
Những cây châm bạc tiếp tục bay tới. Nhưng kết quả... vẫn khiến người ta tuyệt vọng.
Chúng đụng vào người Lâm Chính, tiếp tục gãy làm hai.
Xem đến đây, Giang Thục Hồng không dám nghi ngờ nữa
Bà ta biết sức lực mình đáng sợ đến thế nào, cũng biết rõ chất liệu châm bạc của mình, nhưng lại
không đâm thủng được người Lâm Chính.
Dù Lâm Chính không phải cơ thể võ thần thì e là cũng không thua kém là bao.
“Giang tổng giảng sư, có tiếp tục nữa không?”. Lúc này, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh hỏi.
Giang Thục Hồng há miệng, đầu óc kêu ong ong, nhìn Lâm Chính, không biết nên trả lời thế nào.
“Lâm Chính, cậu không sao chứ?”.
Nhị tôn trưởng bước nhanh tới, quan sát một lượt rồi hỏi.
“Nhị tôn trưởng yên tâm, đệ tử không sao”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Không sao thì tốt”.
Nhị tôn trưởng gật đầu, nói với Giang Thục Hồng: “Giang tổng giảng sư, chắc là đồ đệ tôi... thắng rồi nhỉ? Lần này các người còn gì để nói nữa không?”.
Lúc nói lời này, Nhị tôn trưởng cũng chưa phản ứng được.
Mới vừa rồi còn ở trong cảnh tuyệt vọng, thế mà Lâm Chính lại đột nhiên xoay chuyển tình thế.
Đòn tấn công khác một trời một vực như vậy khiến người khác không chấp nhận nổi.
“Tôi... Tôi không còn lời nào để nói!”, Giang Thục Hồng âm thầm nghiến răng, nhưng nhìn đệ tử của mình năm ở dưới đất, bà ta không nhận thua cũng không được.
“Thế nên khế ước sinh tử... có phải là xóa bỏ rồi không?”, một đệ tử vội vàng cất tiếng hỏi.
Giang Thục Hồng siết chặt hai tay, cắn răng như sắp nát ra.
Cuối cùng bà ta vẫn gật đầu, tức giận khẽ quát: “Phải!”.
“Wow!". “Vạn tuết”.
Các đệ tử Thượng Thanh Cung đều vui mừng hoan hôt
Nhị tôn trưởng cũng thở phào một hơi, nghiêng đầu nói: “Lâm Chính, cảm ơn cậu, lần này nhờ có cậu”.
“Nhị tôn trưởng không cần khách sáo”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
“Nhị tôn trưởng, ông cũng thật lợi hại, thu nhận được một đệ tử có cơ thể võ thần, có thể nói tôi biết ông làm sao giúp cậu ta có cơ thể võ thần không?”, Giang Thục Hồng nghiêng đầu hỏi.
“Chuyện đó... không thể nói cho biết”, Nhị tôn trưởng nói.
Thật ra ông ta cũng không biết.
Vì người trẻ tuổi như Lâm Chính không thể có cơ thể võ thần được.
Theo Giang Thục Hồng thấy, có thể không phải Lâm Chính có cơ thể võ thần chân chính, nói là cơ thể võ thần chỉ để dọa bà ta thôi, nhưng dù là giả thì xác thịt mạnh mẽ của Lâm Chính cũng quá đáng sợ. Giang Thục Hồng cho răng Nhị tôn trưởng dùng thiên tài địa bảo để hỗ trợ Lâm Chính nâng cao xác thịt.
“Không nói sao? Cũng được, đây là bí mật của các người, không nói thì thôi. Chỉ tiếc đệ tử tố chất tốt như vậy lại bị Hoạt Độc quấn thân, sắp phải chết, thật khiến người ta thương tiếc”, Giang Thục Hồng cười híp mắt, nói.
Dứt lời, Lâm Chính đột nhiên không ngừng ho khan, miệng nôn ra chút máu.
“Lâm Chính!".
Nhị tôn trưởng hét lên một tiếng, vội vàng tiến tới châm cứu cho Lâm Chính.
“Nhị tôn trưởng, tôi không sao”, Lâm Chính vội nói. Nhị tôn trưởng còn tưởng là Lâm Chính chỉ đang cố gắng gượng.
“Cậu bớt nói chuyện, mau đến bên cạnh nghỉ ngơi, chuyện ở đây giao cho tôi”, Nhị tôn trưởng quát.
Lâm Chính bất đắc dĩ cười cười, cũng không nói nhiều, ngồi sang bậc thềm vỡ nát ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Nhị tôn trưởng thở phào, xé khế ước sinh tử đi, nói: “Giang tổng giảng sư, chuyện đó coi như xóa bỏ rồi nhỉ?”.
“Đương nhiên... Tôi sẽ quay về bẩm báo tình hình”, Giang Thục Hồng có vẻ mặt không tự nhiên lạnh lùng nói: “Nhị tôn trưởng, tạm biệt ở đây vậy!”.
Bà ta nói xong thì định dẫn đệ tử rời đi.
“Giang tổng giảng sư, chờ đã!”, Nhị tôn trưởng khế gọi.
“Sao? Còn chuyện gì?”, Giang tổng giảng sư nhíu mày hỏi.
Nhị tôn trưởng do dự một lúc, đột nhiên bước lên trước mấy bước, đến gần Giang Thục Hồng, chắp tay hành lễ.
“Giang tổng giảng sư, tôi có chuyện cần cầu xin, mong giảng sư cho phép!”.
Cảnh này xuất hiện, tất cả đệ tử ngây ra.
Kể cả Giang Thục Hồng.
Bà ta không ngốc, nhìn Nhị tôn trưởng với ánh mắt sâu xa, mơ hồ hiểu ra gì đó, nói: “Chuyện ông nói lẽ nào có liên quan đến thăng nhóc này?”.
“Giang tổng giảng sư quả nhiên thông minh, tôi nghe nước thánh Thiên Trì của Giang Hương Thư Các có công hiệu khởi tử hồi sinh, tẩy rửa linh hồn. Nếu người bị trúng độc vào thanh tẩy ở trong đó thì đều có thể giải độc, cho nên....
“Ha, Nhị tôn trưởng, ông nghĩ nhiều rồi. Chưa nói tới nước thánh Thiên Trì không mở cho bên ngoài, chỉ riêng việc cho phép cũng không thể nào để người của thiên cung Trường Sinh các người dùng. Mặc dù chuyện này đã chấm dứt, nhưng con trai của vị đại nhân trong Thư Các chúng tôi quả thật đã chết trong tay ông! Ông đừng có được nước lấn tới”.
Giang Thục Hồng cười nhạt, quay người rời đi.
Nhị tôn trưởng nhìn theo bà ta thật lâu, không lên tiếng.
“Thôi được!".
Ông ta lắc đầu, quay người thu dọn hiện trường với các đệ tử.
Đúng lúc đó, một đệ tử nhanh chân chạy đến, chắp tay nói: “Nhị tôn trưởng, Đại tôn trưởng gọi người và các đệ tử hấy mau
chóng đến Vô Dục Cung gặp ông ấy!”.