Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngạo Hỏa Vân mở to mắt im lặng nhìn Ngạo Ly Phượng, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Đã như vậy, tại sao thế gia đại nhân không nhanh chóng bắt những kẻ phản nghịch này lại? Chúng giết hại người trong tộc, làm trái quy tắc của thế tộc một cách nghiêm trọng, cũng phải giết cả tộc Diệp Mạch mới đúng”.

“Theo quy tắc, quả thật nên giết chúng, nhưng bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào thì giết thế nào được?”, Ngạo Ly Phượng lắc đầu.

“Đúng thế, họ xử lý sạch sẽ không một dấu vết”.

Ngạo Hỏa Vân trầm giọng nói: “Nếu thế gia đại nhân biết được hung thủ thật sự, tại sao hôm nay còn gọi mọi người đến quảng trường? Chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?”

“Ngạo Hỏa Vân, với tính tình của cậu có thể không nhận thấy được cách thức bên trong à?”, Ngạo Ly Phương híp mắt nói.

“Thế gia đại nhân muốn để bên đó tự trở nên hỗn loạn sao?”

Ngạo Hỏa Vân nhíu mày nói: “E là… đối phương sẽ không dễ bị lừa”.

“Không sao, mục đích của tôi cũng không phải muốn đối phương bị lừa”.

Ngạo Ly Phương mỉm cười: “Mục đích chính của tôi… là thi thể Băng Điểu đó”.

“Thi thể Băng Điểu? Thế gia đại nhân nghĩ thi thể của nó… ở tộc Diệp Mạch?”, Ngạo Hỏa Vân sầm mặt.

“Có khả năng”.

“Ai trong tộc Diệp Mạch có khả năng giết được Băng Điểu? Đại nhân, tôi nghĩ không thể nào có chuyện đó. Khả năng cao là có một cao thủ thần thông đỉnh cấp nào đó cảm nhận được sự xuất hiện của Băng Điểu nên cố ý chạy đến giết nó, rồi thấy thân xác của nó rời đi”.

Ngạo Hỏa Vân càng tán thành với cách nói này hơn.

Anh ta từng cảm nhận được khí tức Băng Điểu đó.

Cho dù tộc Diệp Mạch có dồn toàn lực cũng chưa chắc giết được nó.

Dù có thể giết được thật cũng chắc chắn phải trả cái giá đau đớn.

Nhưng tộc Diệp Mạch không có bao nhiêu người bị thương vong.

Điều này quá bất thường.

Thế nên Ngạo Hỏa Vân sẽ nghiêng về khả năng có sự tồn tại tuyệt thế bị hấp dẫn bởi khí tức của Băng Điều, đến đó giết nó rồi đoạt lấy thân xác rời đi.

“Chuyện này không quan trọng, chỉ cần có một phần trăm khả năng tộc Diệp Mạch giấu thi thể, chúng ta phải đi điều tra đến cùng”.

Ngạo Ly Phượng lấy một lệnh bài từ trong người ra, đặt lên bàn, lạnh nhạt cười nói: “Nhưng dĩ nhiên bọn tôi không hợp làm loại chuyện này, phải để tộc Sương Mạch các cậu xử lý. Ngày mai, cậu dẫn người đánh vào tộc Diệp Mạch, cậu có thể tha hồ trả thù, dùng cờ hiệu của thế gia chúng ta, tha hồ ra tay”.

“Ồ?”

Ngạo Hỏa Vân nhíu chặt mày: “Thế gia đại nhân muốn…”

“Các cậu trả thù, bọn tôi lấy thi thể Băng Điểu”.

“E là các nhánh khác sẽ có ý kiến…”

“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết hậu quả. Nếu các cậu tiêu diệt tộc Diệp Mạch một cách nhanh chóng, bọn tôi sẽ thông báo cho toàn bộ gia tộc, nói rằng đã trích xuất thông tin của những thi thể đó, xác nhận những người đó là do tộc Diệp Mạch giết. Dù sao tộc Diệp Mạch cũng đã bị các cậu giết, chết rồi thì không có ai đối chứng, cho dù những người khác có nghi ngờ cũng không làm gì được”.

Ngạo Hỏa Vân rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, anh ta khàn giọng nói: “Bao giờ thì tôi ra tay được?”

“Tối nay”.

Ngạo Ly Phượng vỗ vai anh ta, đứng dậy rời đi.

Ngạo Hỏa Vân nhìn chằm chằm Ngạo Ly Phượng, một hồi lâu sau vẫn chưa rời khỏi phòng.

Cùng lúc đó.

Trong hầm ngầm của tộc Diệp Mạch.

Rất nhiều người quan trọng trong tộc Diệp Mạch đang tăng ca để xử lý thi thể Băng Điểu.

Thi thể này là chứng cứ phạm tội.

Nếu bị thế gia phát hiện, tộc Diệp Mạch chắc chắn sẽ bị diệt cả tộc.

“Bố, ý con là bây giờ đốt thi thể này đi, con nghĩ thế gia đã theo dõi chúng ta rồi”.

Ngạo Hàn Mai nhìn thi thể Băng Điểu đã bị chặt thành từng khúc, nhíu mày nói.

“Đây là hy vọng để tộc Diệp Mạch chúng ta vực dậy, sao có thể từ bỏ được? Nếu không chúng ta có cơ hội trở mình được sao?”

Ngạo Diệp nói.

Ngạo Hàn Mai muốn nói lại thôi.

Lúc này một người trong tộc chạy vào hầm ngầm.

“Tộc trưởng, bên thế gia gửi tin, nói là có chuyện muốn bàn với người, muốn người mau chóng đến thế gia một chuyến”.

“Có việc tìm tôi hả?”

Ngạo Diệp sửng sốt, nhíu mày, gật đầu nói: “Được, tôi đến đó một chuyến”.

“Bố, giờ đã là hai giờ đêm, thế gia có thể có việc gì tìm bố được chứ? Có khi nào có vấn đề gì bên trong không?”, Ngạo Hàn Mai không yên tâm lắm nói.

“Là người của thế gia thông báo cho cậu sao?”

Ngạo Diệp nhìn người trong tộc đó.

“Đúng thế, là người của thế gia, đang đợi ở trước sảnh”.

“Vậy sẽ không có chuyện gì đâu”.

“Nhưng bố à, lúc này vẫn nên cẩn thận thì hơn”.

Ánh mắt Ngạo Hàn Mai hiện lên vẻ lo lắng, vội vã khuyên ngăn.

“Cũng không thể không đi mà? Thế gia có sơ hở gì, tình cảnh của chúng ta càng không ổn hơn”.

“Bố, nếu đã thế, bố dẫn theo mấy người anh họ đi đi, bản lĩnh của họ tốt, nếu có gì bất trắc, ít nhất cũng có thể bảo vệ bố rời khỏi đó”.

“Chuyện này… được thôi”.

Ngạo Diệp gật đầu, gọi thêm mấy người nữa rồi vội vàng rời khỏi tộc Diệp Mạch.

Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK