Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên giống như những gì Lâm Chính nói. Sau khi ông cụ tuyên bố như vậy thì lập tức quay qua nhìn Thủy Thánh Võ: “Thủy Thánh Võ, cậu sỉ nhục thiên kiêu hạng nhất. Tôi không thể tha. Hôm nay giết cậu là để rửa sạch nỗi nhục này! Cậu, không có ý kiến gì chứ?”

Thủy Thánh Võ trầm mặt, định nói gì đó nhưng cuối cùng anh ta thỏa hiệp: “Nếu đã vậy thì Thánh Võ không có ý kiến, chỉ hi vọng sau khi tôi chết chuyện này sẽ kết thúc”.

“Tôi rất vui khi cậu có thể hiểu được. Cậu chết cũng không oan”.

Nói xong ông cụ lao lên như điện xẹt. Luồng sức mạnh kinh khủng phóng ra Cho dù là Thần Võ Tôn thì cũng phải giật mình. Không ai ngờ ông cụ bên cạnh Long Hằng lại là một cao thủ tuyệt đỉnh.

“Chết đi”.

Thủy Thánh Võ chỉ nghe thấy một tiếng gầm vang lên, không biết phát ra từ hướng nào. Sau đó là một tàn ảnh xuất hiện ngay trước mặt anh ta.

Thủy Thánh Võ trố tròn mắt. Ngay sau đó là một chưởng đánh dội thẳng xuống ngực Thánh Võ.

Trong nháy mắt...Bùm! Nội tạng của Thủy Thánh Võ như nổ tung. Cơ thể anh ta bay bật ra cạnh bờ sông. Anh ta nôn ra máu, thở gấp. Có vẻ như không còn sống được bao lâu nữa.

Đám đông lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối cho Thủy Thánh Võ. Nào ai có thể ngờ thiên kiêu thứ hai lại có kết cục như vậy.

“Cậu chủ!”, người nhà họ Thủy đi theo Thủy Thánh Võ tới đây đều gào lên. Họ lao tới khóc lóc. Hơi thở của Thủy Thánh Võ trở nên yếu dần.

Cuối cùng anh ta cố gắng lên tiếng: “Chuyện này...có thể...coi như kết thúc rồi...phải không!”

Thế nhưng...ông cụ chỉ lắc đầu: “Vẫn chưa!”

“Cái gì?”, Thủy Thánh Võ trố mắt.

“Chỉ giết một mình cậu không đủ để rửa sạch nỗi nhục của chủ nhân, cần phải dùng máu của cậu, người thân của cậu, bạn bè của cậu nữa mới được. Thiên kiêu hạng nhất không chấp nhận một sự sỉ nhục như thế này. Đây là giới hạn, vì vậy sau khi cậu chết, tôi sẽ đưa bạn bè, người thân của cậu xuống Diêm Vương gặp cậu. Khi đó mọi chuyện mới coi như kết thúc”, ông cụ nói.

Người nhà họ Thủy thất kinh. Thủy Thánh Võ gào lên: “Các người...quá độc ác. Ép người quá đáng. Tại sao?”

“Tại sao à? Vì cậu yếu hơn chúng tôi. Cậu sống hay chết do chúng tôi quyết định. Chắc cậu không ngây thơ tới mức cho rằng chỉ cần cậu chết thì chúng tôi sẽ tha cho cậu đấy chứ? Cậu sai rồi, dù ngay lúc đầu cậu chủ Long Hằng giết được cậu thì sau đó nhà họ Thủy cũng phải chết. Bởi vì chúng tôi một khi làm việc sẽ không bao giờ để lại hậu họa. Đã ra tay là phải diệt cỏ tận gốc”, ông cụ lạnh giọng.

Thủy Thánh Võ bặm môi.

“Nói vậy thì các hạ sẽ giết cả tôi đúng không?”, lúc này Lâm Chính lên tiếng.

“Khoảnh khắc cậu đứng ở đây thì cậu đã bị coi là kẻ phải chết rồi”, ông cụ thản nhiên nhìn Lâm Chính.

“Vậy sao?”, Lâm Chính trông vô cùng điềm đạm. Đôi mắt anh ánh lên vẻ lạnh lùng: “Vì vậy, dù tôi có làm gì thì cũng đều liên quan tới Thủy Thánh Võ đúng không. Đều phải chết?”

“Đương nhiên. Các người làm gì được ra điều kiện. Tôi nói rồi, từ lúc bắt đầu đánh nhau thì mạng của các cậu đã nằm trong tay chúng tôi rồi”, nói xong ông cụ bước về phía Lâm Chính và người nhà họ Thủy.

“Xem ra khó mà thoát được”, Lâm Chính thở dài, giơ tay lên xoay trong không gian.

Vụt...Số châm trên người Thủy Thánh Võ bay ra, quay trở về tay anh. Thủy Thánh Võ khi này sắp chết tới nơi bỗng thở lại bình thường và đứng bật dậy.

“Hả?”, ông cụ kinh ngạc.

“Chuyện gì vậy? Thủy Thánh Võ không phải là chết rồi sao? Tại sao lại có thể đứng dậy thế?”

“Nhờ vào y thuật của kẻ đó?”

“Kẻ đó là ai mà có y thuật cao siêu vậy?”, đám đông thất kinh.

Thần Võ Tôn hai mắt sáng rực, vội đứng bật dậy: “Y thuật của kẻ này cao minh như vậy, xem ra những gì cậu ta nói trước đó không phải là nói khoác”, Thần Võ Tôn lầm bầm.

“Nuốt đi”, Lâm Chính lấy ra hai viên đan dược vứt cho Thủy Thánh Võ.

Thủy Thánh Võ nhận lấy, nhét vào miệng. Trong nháy mắt, vết thương trên cơ thể anh ta dần phục hồi. Không chỉ vậy, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng cũng nhanh chóng được chữa lành. Cảnh tượng đó thật thần kỳ.

“Thủy Thánh Võ, chuyện tới nước này rồi thì cũng không cần phải khách sáo nữa. Anh cứ làm những gì mình thích đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Được”, Thủy Thánh Võ gật đầu, nhìn ông cụ với vẻ mặt dữ tợn. Nhà họ Thủy cũng biết giờ là lúc liên quan tới việc sống còn của nhà họ Thủy, nếu không chiến đấu thì chỉ có ngồi mà chờ chết. Thế là tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Họ bao vây ông cụ và Long Hằng.

“Khốn khiếp. Các người đối kháng với chúng tôi sao?”, Long Hằng tức giận, gầm lên. Nhưng tới giờ bọn họ không dọa được nhà họ Thủy nữa rồi.

“Tức nước thì vỡ bờ thôi”, Thủy Thánh Võ bước tới, phóng ra sát khí hừng hực.

Ông cụ thấy vậy bèn nhìn Lâm Chính: “Cậu là ai?”

“Anh ấy là ai không có liên quan gì tới các người hết. Hôm nay ở đây, người sẽ giết các người là tôi – Thủy Thánh Võ”, Thủy Thánh Võ hét lớn.

“Cậu giết nổi tôi không?”, ông cụ hừ giọng.

“Vừa rồi tôi nương tay là vì muốn mọi chuyện được êm xuôi, cậu thật sự cho rằng cậu có bản lĩnh sao?”

Hai mắt Thủy Thánh Võ đỏ au, cả người lao về phía trước, vồ tới chỗ ông cụ. Luồng sức mạnh phóng ra như thủy triều ập tới.

Ông cụ đanh mặt, phóng ra khí tức phòng thủ. Đám đông xung quanh cảm thấy da đầu tê dại.

Lúc này Thủy Thánh Võ mới thực sự thể hiện khả năng của mình. Anh ta lướt đi giống như một con giao long với thân pháp vô cùng kỳ diệu. Vừa tới trước mặt ông cụ, anh ta đã tung ra hàng trăm chiêu. Đất đá xung quanh bay tung, vỡ vụn, mặt sông bỗng cuộn sóng.

Trong phạm vi 100m quanh ông cụ, tất cả dường như bị cào bằng. Đám đông sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng đó.

Ông cụ cũng cố gắng đáp trả nhưng có vẻ là bị hao tốn khá nhiều sức lực. Ông ta biết, bản thân đã đánh giá thấp Thủy Thánh Võ. Thế nhưng ông ta không hề lo sợ, chỉ lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng. Viên thuốc vừa xuống bụng thì khí tức của ông ta đã tăng mạnh, thực lực của tăng lên gấp nhiều lần.

“Thần Nguyên Đan sao? Ha ha, thật không ngờ anh cả lại cho ông loại thuốc quý như vậy. Vậy thì không còn gì phải sợ Thủy Thánh Võ nữa rồi”, Long Hằng hai mắt sáng rực, vỗ tay cười lớn.

Một giây sau, mười mấy cây châm được phóng ra ghim lên người Thủy Thánh Võ.

Vụt! Cơ thể Thủy Thánh Võ phát ra ánh sáng, khí tức cũng tăng lên gấp 10.

Nụ cười trên khuôn mặt Long Hằng tắt lịm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK