Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi đi”.

Diệp Viêm thờ ơ nói, trong mắt không buồn không vui.

Ám Minh Nguyệt do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Không phải cô ta quan tâm đến mạng sống của những người này, trong mắt Ám Minh Nguyệt, những người này chẳng qua chỉ là rơm rác, muốn giết thì cứ giết.

Nhưng Diệp Viêm lại ra lệnh bảo những người này đi chịu chết, để kiểm tra chiêu thức của tượng đá.

Như vậy có thể thấy, Diệp Viêm độc ác hơn cô ta

“Mấy người các anh, đi vào cho tôi!”

Ám Minh Nguyệt chỉ vào hai tu sĩ đứng ở phía trước, lạnh lùng nói.

Hai tu sĩ run lên, vô cùng kinh sợ.

“Cô chủ, tôi... chúng tôi vào sao?”

“Hai chúng tôi không phải đối thủ của tượng đá đâu!”

Hai người khóc không ra nước mắt.

“Đừng nói nhảm nữa, đi vào chiến đấu hoặc chết!”

Ám Minh Nguyệt quát lên, rút Tà Kiếm, lạnh lùng nói.

Cả hai không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nhắm mắt đi vào.

Không nằm ngoài dự đoán, hai người mới đến gần tượng đá, đã bị chém chết, vô cùng thê thảm.

Ám Minh Nguyệt hít sâu, nói với nhóm tu sĩ khác: "Mấy người các anh, vào đi...”

Dưới sự đe dọa của Ám Minh Nguyệt, các tu sĩ liên tục đi vào chịu chết.

Những tu sĩ khác thấy vậy, lập tức xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng cao thủ của Ám Thiên Võ Thần đã chặn ở cửa lối ra, ngăn bọn họ trốn thoát.

Những người của thế tộc khác thấy vậy, không khỏi cau mày.

Nhưng Ám Minh Nguyệt không tìm bọn họ, nên bọn họ chỉ đứng bên lề quan sát.

Lâm Chính nhìn cảnh tượng này, đã đoán ra ý đồ của Diệp Viêm.

“Sư phụ, Ám Minh Nguyệt đang làm gì vậy?”

Thương Lan Phúc khó hiểu hỏi.

“Lót đường cho Diệp Viêm”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Lót đường?”

“Để làm gì?”

Cầm Kiếm Nữ không khỏi quay đầu hỏi.

“Diệp Viêm muốn hiểu rõ chiêu pháp của tượng đá, để dễ dàng đánh bại nó, mở được cánh cửa dẫn lên tầng ba, nên cần có người thử chiêu!"

“Cái gì? Vậy... cũng được sao?”

Cầm Kiếm Nữ khó tin.

Dù sao tượng đá cũng là máy móc, không phải người sống, vì vậy động tác của nó là động tác chết, đường tấn công sẽ không thay đổi trong một cấp độ, từ hoa văn trên người tượng đá có thể thấy được, năng lượng của nó rất nhiều, muốn tiêu hao năng lượng của nó, rõ ràng là không thực tế, chỉ có cách thăm dò chiêu pháp, mới là cách tốt nhất!”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cho nên cô ta mới ép những người này chịu chết...”

Cầm Kiếm Nữ thở hổn hển, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Phương pháp này rất hữu hiệu, nhưng... rất khó thực hiện”.

Lâm Chính lắc đầu: “Suy nghĩ của Diệp Viêm còn thiếu sót”.

“Có ý gì?”

Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc nhìn nhau.

Lúc này, tiếng hét đột nhiên vang lên.

“Ám Minh Nguyệt! Diệp Viêm! Các người thật quá đáng!”

Trong đám người, một tu sĩ bỗng rút kiếm, sử dụng châm bạc, tức giận trừng mắt nhìn hai người: "Quân có thể giết, nhưng không thể sỉ nhục! Sao chúng tôi phải nghe lời mà đi chịu chết chứ?"

“Không đi, thì các người phải chết!”

Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Chết ư? Hừ, cô cho rằng chúng tôi sợ chết sao? Chúng tôi chỉ sợ chết không rõ ràng thôi! Huống hồ, tôi là tu sĩ, sao phải nghe lệnh các cô?”

“Cho nên các người muốn chết dưới kiếm của tôi ư?”

Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Cô cho rằng chúng tôi sợ cô à?”

Tu sĩ tức giận gầm lên: “Các anh em, cùng tôi giết Ám Minh Nguyệt, cướp Tà Kiếm Võ Thần của cô ta, có Tà Kiếm, còn sợ không lên được tầng thứ ba sao? Cùng giết!”

“Giết!”

Trong lòng mọi người đầy phẫn nộ, mấy chục người hưởng ứng, tất cả đều lao về phía Ám Minh Nguyệt.

Sắc mặt Ám Minh Nguyệt lập tức thay đổi.

Nhưng người hầu của Ám Thiên Võ Thần không phải người hiền lành, thấy có người phản kháng, lập tức rút kiếm, lao vào đám người.

Chỉ một thoáng, hiện trường tràn ngập khói đen, máu bắn tung tóe, tiếng la hét không ngừng.

Chỉ trong vòng vài chục nhịp thở, hàng chục tu sĩ đều bị giết.

Những người còn lại sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

“Xin cô chủ tha mạng!”

“Chúng tôi... chúng tôi bằng lòng nghe theo hiệu lệnh của cô, chúng tôi bằng lòng làm bất cứ điều gì vì cô!”

Ám Minh Nguyệt thấy vậy, hầm hừ: “Bây giờ mới biết cầu xin tha thứ à?”

“Giết!”

Ám Minh Nguyệt còn chưa nói xong, Diệp Viêm đã phun ra một chữ.

“Anh Diệp?”

Ám Minh Nguyệt chợt quay đầu, đôi mắt mở to đầy khó tin.

Nhưng Diệp Viêm không nói thêm gì nữa.

Ám Minh Nguyệt khẽ cắn răng, cuối cùng vẫy tay.

Người hầu của Ám Thiên Võ Thần lần nữa nâng kiếm, giết hết người còn lại...

Người của các thế tộc có mặt tại hiện trường đều choáng váng.

Thật độc ác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK