Ma Nhai ngây người nhìn, đầu óc đã trống rỗng.
Cảnh tượng trước mắt còn thuyết phục hơn cả ngàn lời nói.
Thực lực giữa hai bên chênh lệch như vậy, cho dù nói người của Lâm Chính đang đơn phương tàn sát người của Thiên Ma Đạo cũng chẳng sai.
Ma Nhai không biết rằng các cao thủ của Đông Phương Thần Đảo vốn đã rất mạnh. Nhưng trước khi tấn công, họ còn được Lâm Chính tăng cường sức mạnh bằng đan dược và châm bạc.
Hiện tại tu vi của mọi người đều tăng lên gấp bội, quét sạch một đám ma nhân bình thường thì có khó gì?
Cơ thể Ma Nhai dần dần run lên.
Một lúc sau, ông ta đột nhiên phá lên cười.
"Ha ha ha ha ha...."
Tiếng cười nghe vô cùng bi thương và lạnh lẽo...
Ma Nhai đã thức tỉnh.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Ông ta không nói thêm gì nữa, cũng không khuất phục mà lui về phía sau hai bước, hai mắt đỏ hoe nhìn Lâm Chính.
Không có oán hận.
Thứ còn lại chỉ là một sự không cam tâm.
Sau đó, ông ta đột ngột giơ tay lên và móc vào trong lồng ngực mình.
Bụp!
Trái tim còn chưa kịp móc ra đã bị ông ta bóp cho nổ tung.
Phụt!
Ma Nhai lại lùi lại hai bước, miệng ông ta đã phun ra máu và thịt vụn. Lửa giận trong đôi mắt đỏ như máu của ông ta giờ cũng dần tiêu tán....
"Ma Nhai đại nhân!"
Lạc Đàm Hoa vội vàng hét lên.
Trên mặt Ma Nhai vẫn nở nụ cười.
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng nói: “Để bảo vệ truyền thừa của Ma Đạo, tám anh em chúng tôi đã sống trong máu và bùn hàng nghìn năm. Quanh năm chỉ ngửi thấy mùi hôi thối và mục nát, nhưng vì tín ngưỡng trong lòng, chúng tôi đều cam chịu. Nhưng tôi không ngờ rằng những nỗ lực của chúng tôi đều là vọng tưởng, những nỗ lực của chúng tôi đều vô ích....Đúng là tạo hoá trêu ngươi, ha ha ha ha...."
"Ít nhất, ông đã kiên trì”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vậy thì sao? Rốt cuộc, tôi đã đi sai đường và không thể quay lại”.
Ma Nhai cười giọng khàn khàn, trên mặt đầy vẻ đau đớn:"Cậu đánh thức tôi, nhưng tôi không thể đầu hàng cậu! Ngay cả khi tôi đi sai hướng, tôi vẫn là ma! Tôi có niềm kiêu hãnh của riêng mình...."
"Tôi sẽ không đầu hàng cậu, tôi cũng sẽ không còn tuân theo Đạo chủ và để ông ta thao túng nữa! Như vậy, tôi thà chết đi! Lâm thần y, đừng vội đắc ý. Tên Đạo chủ kia, hắn cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp! Ha ha ha ha ha...."
Ma Nhai phát ra một tiếng cười man dại, như thể chế nhạo vận mệnh và tạo hoá trêu ngươi.
Tiếng cười kéo dài một lúc rồi chợt tắt.
Sau đó.
Bịch!
Ma Nhai nặng nề ngã xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa....
Tất cả yêu ma đều sững sờ nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Vào giây phút cuối cùng, Ma Nhai đã cứu lấy lòng tự tôn của mình bằng mạng sống.
Một cái giá...quá đắt.
Lâm Chính yên lặng nhìn, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen.
"Lâm thần y, tôi....tôi đầu hàng...."
Lạc Đàm Hoa không thể chịu được nữa, cô ta đột ngột quỳ xuống, vừa khóc vừa nói.
Nhận thức của cô ta không cao bằng Ma Nhai. Cô ta chỉ đơn thuần là một kẻ ích kỷ, chỉ cần có thể sống sót, cô ta có thể làm bất cứ điều gì.
Trong mắt Lâm Chính hiện lên một tia chán ghét, anh muốn giết chết Lạc Đàm Hoa ngay tại đó.
Nhưng cuối cùng anh đã kìm lại được.
"Nếu cô muốn đầu hàng, vậy cô nên thể hiện chút thành ý".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lạc Đàm Hoa sửng sốt một lúc, ngay lập tức hiểu ý Lâm Chính. Cô ta ngay lập tức hét lên: “Còn làm gì vậy? Mau bỏ tất cả vũ khí trong tay xuống và đầu hàng Lâm thần y! Các người có nghe rõ không?"
Tất cả những ma nhân xung quanh đều chết lặng.
"Ma Nữ đại nhân, cô...cô nói gì?"
Một ma nhân bàng hoàng hỏi.
"Tôi bảo các người mau hạ vũ khí và đầu hàng!"
Lạc Đàm Hoa gầm gừ.