Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Khánh sững người. Chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Dương Hoa cho nhà họ Khánh sao?

Vậy khác gì là giao lại Dương Hoa cho bọn họ.

Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là Lâm Chính muốn chặn đứng mọi suy nghĩ của nhà họ Khánh. Họ cho rằng anh vì Dương Hoa mà không dám động vào họ?

Vậy thì anh tặng luôn Dương Hoa cho họ. Lúc này, họ còn cho rằng anh xem trọng Dương Hoa nữa hay không?

Người nhà họ Khánh kinh ngạc trước cách làm của Lâm Chính. Bọn họ trố tròn mắt nhìn anh. Khánh Dung tái mặt, run rẩy.

“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức đi xử lý”, Mã Hải nói xong bèn tắt máy.

Lâm Chính buông tay ra. Khánh Dung ôm vai, ngã ra đất. Nhưng lúc này ông ta cũng không cảm nhận được cơn đau tới từ vai nữa mà chỉ biết trố tròn mắt nhìn Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm cậu thật sự muốn ra đòn sát phạt như vậy sao?”

“Tôi đã cho ông cơ hội, cho nhà họ Khánh một con đường sống nhưng các người đã từ chối. Điều này không thể trách tôi được. Cũng không thể trách người khác được”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, nói giọng khàn khàn.

Khánh Dung mặt cắt không ra máu. Người nhà họ Khánh cũng nhao nhao chạy tới đỡ ông ta dậy.

“Bố không sao chứ ạ?”

“Ông chủ không sao chứ? Mau gọi bác sĩ điều trị vết thương cho ông chủ"

Đám đông bận rộn xử lý vết thương cho Khánh Dung. Thế nhưng lúc này ông ta nào có tâm trạng để ý tới những điều đó.

“A Văn, mau đi xem xem, xem Mã Hải đã chuyển nhượng cổ phần của Dương Hoa cho chúng ta chưa?”, Khánh Dung vội vàng lên tiếng.

“Bố! Bố nói linh tinh gì vậy, bố thật sự cho rằng chủ tịch Lâm sẽ làm như vậy sao? Anh ta coi trọng Dương Hoa thế nào mà bố còn không biết. Vì Dương Hoa mà anh ta sống chết với cả Cổ Phái cơ mà. Giờ sao có thể vì Công Tôn Đại Hoàng mà giao lại Dương Hoa cho chúng ta được chứ. Bố cảm thấy anh ta sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy chắc?”, Khánh Văn lắc đầu mỉm cười.

“Nhưng nếu là thật thì…”

“Không có "nếu thì" đâu bố. Chủ tịch Lâm thẳng qua là ra dẻ vậy thôi. Chúng ta đừng sợ. Một lát nữa anh ta sẽ tự động thoái lui”, Khánh Văn mỉm cười.

Khánh Dung nghe thấy vậy thì tỏ ra do dự. Cuối cùng ông ta đành gật đầu.

“Được rồi. Bố nghe lời con. Đợi chúng ta có được Cổ Phái, trở nên mạnh hơn thì sẽ không còn sợ tên họ Lâm này nữa”, Khánh Dung bặm môi, hạ quyết tâm.

Khánh Dung đứng dậy, nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, sự việc đã tới nước này thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu, không nên quá kích động. Vì như thế thì người hối hận sẽ là chính cậu đấy”.

“Vậy là các người vẫn không chịu nói đúng không?”

“Thần y Lâm, nhà họ Khánh chúng tôi không phải người dễ bị hù dọa đâu”.

“Nói vậy thì có phải là tôi có thể ra tay rồi không?”

“Được, thần y Lâm, mời anh!”, Khánh Văn khẽ nhún vai, bộ dạng trông khá bất cần. Anh ta thấy Lâm Chính sẽ chẳng làm gì được nhà họ Khánh hết. Trừ khi anh ta bị điên.

Tiêu diệt nhà họ Khánh, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Dương Hoa lâm vào tình thế khó khăn thì sẽ chẳng có lợi lạc gì. Anh ta tin rằng thần y Lâm là người thông minh, biết phải làm thế nào.

Lâm Chính không nói gì chỉ lặng lặng nhìn Khánh Văn và bước tới.

“A Văn”, Khánh Dung cảm thấy có gì đó không ổn bèn kêu lên.

“Không sao đâu bố. Chúng ta chỉ cần kiên định, kiên định tới cùng thì chắc chắn thần y Lâm sẽ từ bỏ. Giờ là lúc cần có ý chí mạnh mẽ, ai mà yếu đuối hơn thì người đó sẽ thua”, Khánh Văn mỉm cười.

Khánh Dung suy nghĩ một lúc rồi lẳng lặng gật đầu. Khánh Văn học tâm lý học ở đại học Kiếm Kiều. Đừng thấy anh ta trẻ tuổi mà nhầm, về phương diện tâm lý anh ta có nhiều khi còn phân tích tốt hơn cả Khánh Dung nữa.

Đúng lúc này, người quản gia vội vàng chạy vào với sắc mặt trắng bệch: “Ông ơi, xảy ra chuyện rồi”.

“Xảy ra chuyện gì?”, Khánh Dung giật mình.

Người quản gia vội vàng đưa điện thoại tới. Khánh Dung khựng người khi nhìn thấy số trên màn hình. Ông ta do dự rồi nghe máy.

“A lô…”

“Chủ tịch, vừa rồi có một nhóm người của Dương Hoa tới nói là muốn tiến thành thủ tục bàn giao, hơn nữa một lượng lớn cổ phần của Dương Hoa đã được chuyển cho chúng ta rồi. Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”, người phụ trách ở đầu dây bên kia lên tiếng.

Khánh Dung trố tròn mắt, ông ta vội gầm lên: “Đừng có nhận, không được nhận. Trả hết đi. Mau lên”.

“Dạ dạ…”, người ở đầu dây bên kia sợ hết hồn, vội tắt điện thoại. Người nhà họ Khánh hoang mang.

“Bố! Sao thế ạ?”, Khánh Văn chau mày. Thế nhưng Khánh Dung mặc kệ anh ta, chỉ vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm. Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi”.

Khánh Dung vội vàng kêu lên. Sau khi nhận được điện thoại, ông ta đã hiểu hoàn toàn về thái độ của Lâm Chính. Người này chẳng có gì phải kiêng dè cả. Quyết tâm muốn giết chết Công Tôn Đại Hoàng của cậu ta quá lớn.

Khánh Dung vừa nói xong thì Lâm CHính đã lập tức xuất hiện ngay bên cạnh Khánh Văn, siết cổ anh ta và nhấc lên.

“Anh…”, Khánh Văn chưa kịp nói gì thì một cơn đau mãnh liệt từ vai trỗi dậy.

“Á!”

Anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đám đông xung quanh nín thở, vội vàng quay qua nhìn thì thấy một cánh tay của Khánh Văn đã gãy rời.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK