Phong Tiếu Thủy vội vàng chạy đi thật xa, như chim sợ cành cong, không dám dừng lại phút giây nào.
Trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ, phải mau chóng rời khỏi Giang Thành.
Anh ta chạy dọc theo quốc lộ một trăm cây số sau đó mới dừng lại.
“Cậu Phong, cậu còn ổn không?”.
Một thuộc hạ chống tay vào thân cây bên đường thở hổn hển, lên tiếng hỏi.
“Tôi không sao… Thần y Lâm! Thần Võ Tôn! Hai người cứ đợi đấy, tôi quay về Tử Vực nhất định sẽ tiêu diệt các người, lột da rút gân, băm thây các người ra làm nghìn mảnh! Mọi nỗi nhục ngày hôm nay tôi nhất định sẽ trả đủ!”, Phong Tiếu Thủy tràn đầy dữ tợn, đấm tay xuống đất gào lên.
Cuối cùng anh ta cũng trút lửa giận của mình không hề kiêng dè.
Lâm Chính không đoán sai, thả Phong Tiếu Thủy đi, anh ta không những không cảm kích Thần Võ Tôn, ngược lại anh ta vẫn sẽ trả thù Thần Võ Tôn, hơn nữa còn không nể nang gì, vẫn sẽ dốc hết toàn lực.
Từ chuyện anh ta nuốt lời, Lâm Chính đã nhìn ra người này không đáng tin!
“Cậu chủ, cậu đừng lo, khi nào quay về Tử Vực bẩm báo với gia tộc, để gia tộc điều động vị đó ra mặt là đủ để đối phó với Thần Võ Tôn. Mặc dù Thần Võ Tôn vô cùng mạnh, nhưng ở trước mặt Tử Vực lại không đáng nhắc tới, có thể dễ dàng giết chết! Đám người đó một người cũng không thoát được!”, người đó nói.
“Vậy chúng ta quay về Tử Vực trước, về Tử Vực rồi sẽ phái cao thủ đi, từ từ tính sổ với đám khốn nạn đó!”.
Phong Tiếu Thủy nghiến răng quát, sau đó ngẩng đầu lên: “Mau sắp xếp người đến đón chúng ta! Tôi sắp mệt chết rồi!”.
“Tôi đã gọi điện thoại. Chúng ta cứ đợi ở đây, xe của họ sẽ về nhanh thôi, chúng ta sẽ rời đi bằng chuyên cơ ở sân bay gần đây”.
“Được!”.
Phong Tiếu Thủy hít sâu một hơi, ngồi bệt xuống đất, vô cùng mất hứng.
Chẳng lâu sau, vài chiếc xe màu đen dừng ở bên đường.
Bọn họ lập tức lên tinh thần, đồng loạt ngước mắt nhìn lên.
Nhưng khi cửa xe mở ra, những người kỳ quái khiến Phong Tiếu Thủy sửng sốt.
Người từ trên xe bước xuống mặc áo đen, hai mắt đỏ, toàn thân tỏa ra khí tức quỷ dị. Khí tức này khiến người ta sởn tóc gáy, toàn thân nổi gai ốc, cực kỳ khó chịu.
Đây rõ ràng không phải người Tử Vực!
“Ma… Ma nhân? Các người là ma nhân?”, Phong Tiếu Thủy ngạc nhiên kêu lên.
“Là cậu Phong Tiếu Thủy phải không?”.
Người đàn ông đi đầu che mặt, cười nham hiểm hỏi, đôi mắt đỏ nhìn Phong Tiếu Thủy giống như đang nhìn chằm chằm con mồi.
Phong Tiếu Thủy sợ hãi, cảm giác tình hình không đúng lắm.
Nhưng anh ta vẫn giả vờ bình tĩnh, nghiêm giọng hỏi: “Các người là người của Thiên Ma Đạo phải không? Các người… Các người đến đây làm gì?”.
“Tôi hỏi cậu, cậu là Phong Tiếu Thủy phải không?”, người đi đầu lại hỏi, trong mắt sát ý lan tràn.
“Phải… là tôi… có gì chỉ giáo?”, Phong Tiếu Thủy cẩn thận hỏi.
“Không có gì chỉ giáo! Giết cho tôi!”, người đi đầu đột nhiên hô lên.
Người Thiên Ma Đạo ở đằng sau cùng nhau xông lên, đại khai sát giới.
Phong Tiếu Thủy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ những người đó không hề báo trước mà tới giết mình, ai cũng liều mạng lùi ra sau chống đỡ
Nhưng bọn họ ít người, đâu thể nào đối phó với cao thủ Thiên Ma Đạo. Không lâu sau lại có hai người của Tử Vực bị chém nằm ra đất, những người khác cũng vô cùng chật vật, không chống đỡ nổi.
“Hả?”.
Phong Tiếu Thủy kinh hãi, quát lên với ma nhân dẫn đầu: “Tử Vực chúng tôi không có thù oán gì với Thiên Ma Đạo các người! Vì sao các người lại làm vậy?”.
“Vì sao lại làm vậy? Ha ha, đơn giản, chỉ vì các người không nên xuất hiện ở Giang Thành”, người Thiên Ma Đạo đó nheo mắt cười nhạt.
“Chúng tôi không nên xuất hiện ở Giang Thành? Không đúng, tôi đã nghe nói thần y Lâm ở Giang Thành và Thiên Ma Đạo không cùng đường. Tử Vực chúng tôi đối phó với thần y Lâm, theo lý mà nói chúng ta có chung kẻ thù. Chúng ta đáng ra phải là bạn, nhưng các người… vì sao lại ra tay giết tôi?”, Phong Tiếu Thủy mở to mắt hỏi.
“Muốn trách thì chỉ trách các người quá vô dụng, không thể diệt trừ thần y Lâm! Nếu các người giết thần y Lâm thì chẳng có chuyện gì, nhưng các người không làm được, đã vậy chúng tôi chỉ đành giết các người! Một khi các người chết ở đây, Tử Vực chắc chắn sẽ nổi giận, nghĩ là thần y Lâm giết chết các người. Lúc đó chuyện to ra, Tử Vực chắc chắn không tiếc sức lực tấn công Giang Thành, Thiên Ma Đạo lại có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi! Ha ha ha ha…”, người dẫn đầu cười lớn, sự ngông cuồng và đắc ý trong mắt không hề giấu giếm.
“Các người… Thật hèn hạ!”.
Phong Tiếu Thủy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, quát lên: “Bảo vệ tôi rời khỏi đây!”.
Nói xong, anh ta quay người chạy.
“Chạy thoát được sao? Đuổi theo cho tôi! Không được bỏ sót bất cứ ai, giết hết cho tôi!”.
“Vâng!”.
Đám ma nhân hô lên.
Người của Tử Vực liều mạng chống đỡ, sau khi chém ngã vài người của Thiên Ma Đạo, Phong Tiếu Thủy dẫn hai cao thủ của Tử Vực chạy đi xa, không còn bóng dáng.
Những ma nhân khác còn định đuổi theo, nhưng ma nhân dẫn đầu nhìn theo hướng Phong Tiếu Thủy chạy đi, nói: “Đừng đuổi theo nữa!”.
Mọi người dừng lại.
Ma nhân dẫn đầu gỡ mặt nạ xuống, lộ ra hình dáng của Cùng Đao.
Cùng Đao sờ một cây châm bạc cắm trên cổ, lại nhìn sang những bóng người Tử Vực kia, không khỏi lầm bầm: “Không ngờ châm bạc của thần y Lâm lại nâng cao được như vậy. Thực lực của đám người Tử Vực ai cũng cao hơn mình, nhưng châm bạc tăng cường đã giúp mình có thực lực đối địch với bọn họ, không thể tin nổi…”.
“Đại nhân, bây giờ phải làm sao?”.
Người bên cạnh đi tới hỏi.
“Khiêng bọn họ lên xe, mau chóng rời khỏi đây, nhanh!”.
“Vâng!”.