Tư Mã Thu Diệp liếc nhìn nhưng nhanh chóng bật cười: “Thần y Lâm hiểu lầm rồi. Chỉ là tôi đầu tư chút ít, trên thực tế cửa hàng này là của bạn tôi. Tôi tham gia không nhiều, không nhiều”.
Lúc này thì Tư Mã Thu Diệp đã biết tới sự lợi hại của thần y Lâm ở Giang Thành rồi.
Ông ta trước đó không hề nhận được tin tức gì từ Yên Kinh.
Có thể thấy, thần y Lâm đã khóa chặt mọi thông tin khiến ông ta không biết được tình hình của nhà Đế Hào.
Thần y Lâm tới để thương lượng việc bảo ông ta gia nhập liên minh nhưng sự thật không phải như thế.
Anh tới để tính sổ với Tư Mã Thu Diệp.
Chắc chắn anh biết KTV Đế Hào là của Tư Mã Thu Diệp.
Tư Mã Thu Diệp mỉm cười thế nhưng trong lòng thì cảm thấy uất hận lắm.
“Minh chủ Tư Mã dù sao thì ông cũng là người đầu tư. Có cổ phần của KTV này thì cũng được xem là cổ đông rồi. Chuyện này khó trối cãi lắm.
Lâm Chính khẽ gõ tay xuống bàn: “Là long soái, KTV bị người khác uy hiếp, thậm chí đến cả người nhà tôi cũng suýt mất mạng. Nói thật, Tư Mã minh chủ, nể tình mối quan hệ khác tốt giữa Thương Minh và Dương Hoa tôi mới không làm gì ông nhưng về phía Long Quốc, chắc sẽ truy cứu trách nhiệm chuyện này. Thế nhưng đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giải thích với cấp trên.
Bạch Họa Thủy nghe thấy vậy thì suýt nữa bật cười nhưng vẫn cố giữ được vẻ điềm đạm.
Bà ta có thể nhận ra Lâm Chính rõ ràng đang lừa Tư Mã Thu Diệp.
Tư Mã Thu Diệp làm gì có chuyện lại không hiểu ra.
Ông ta tỏ vẻ cảm kích: “Như vậy thì phải cảm ơn thần y Lâm rồi. Cảm ơn, cảm ơn”.
“Chuyện nhỏ mà, ai bảo chúng ta đều là bạn cơ chứ?”, Lâm Chính xua tay.
“Lâm soái hào phóng như vậy thật khiến tôi phải bái phục”.
“Tôi đã là gì đâu. Bạn bè mà, có thể giúp được thì giúp thôi. Có điều chuyện nhập hội tôi không có hứng thú, tuy nhiên về việc đầu tư vào Thương Minh thì tôi cũng có phần dao động rồi…hầy, thật sự làm khó giải quyết đấy”.
Lâm Chính nhìn hợp đồng, thở dài và lắc đầu.
“Chẳng có gì cả, tôi quyết, tôi bỏ tiền đồng ý đầu tư, Dương Hoa đầu tư nhưng không phải bồi thường gì cả”.
Tư Mã Thu Diệp lập tức nên tiếng với vẻ vô cùng khẳng khái: “Dương Hoa vì nước vì dân, phổ độ chúng sinh. Đây vốn là việc đại thiên, đại công đức, tôi nguyện bỏ ra một tỷ tệ cho Dương Hoa. Lâm soái cậu cảm thấy thế nào?”
“Mới có một tỷ tệ mà…ông là phó minh chủ đấy”, Lâm Chính chau mày.
“Lâm soái, đây là toàn bộ tài sản của tôi rồi, tôi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu mà..hay là thế này, Bạch minh chủ, tôi nghĩ thế này, hô hào hội viên của Thương Minh cùng đóng góp thì thế nào?”
Tư Mã Thu Diệp lập tức nhìn Bạch Họa Thủy
Nói là đề nghị nhưng thực ra là cầu xin trợ giúp.
Dù ông ta không dám mạo phạm Bạch Họa Thủy nhưng giờ Lâm Chính nắm đằng chuôi nếu như không thể đáp ứng nhu cầu của anh thì sợ rằng ông ta không thể ngồi vững ở vị trí phó minh chủ nữa.
Bởi vì ông ta đang mắc tội với một vị long soái cơ mà.
Long Quốc chỉ có mấy vị long soái thôi.
Mỗi vị đều là bảo bối Nếu như cấp trên biết được chuyện này chắc chắn sẽ vô cùng tức giận. Đại hội vì muốn phía nhà nước bớt giận thì dù có phải đánh đổi của minh chủ họ cũng làm chứ đừng nói tới phó minh chủ.
Bạch Họa Thủy lẳng lặng liếc nhìn Lâm Chính và giả bộ khó xử: “Tư Mã minh chủ, điều này…không hay lắm mà. Đóng góp phải tự nguyện. Tôi có thể đóng góp nhưng những người khác sao có thể ép họ được đây?"
“Chúng ta đang làm chuyện tốt mà”, Tư Mã Thu Diệp mỉm cười, làm ra vẻ hạ mình giống như khẩn cầu.
Bạch Họa Thủy cũng cười theo: “Được rồi, hiếm khi Tư Mã minh chủ có suy nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy cũng nên ủng hộ, lát nữa tôi soạn thảo hợp đồng rồi gửi cho ông”
“Cảm ơn”, Tư Mã Thu Diệp chắp tay mỉm cười
“Thần y Lâm như vậy đã hài lòng chưa”, Bạch Họa Thủy nheo mắt cười.
“Không tệ, Thương Minh quả đúng là vì nước vì dân. Bái phục”.
“Được rồi, chuyện đã xong thần y Lâm không phiền thì cùng chúng tôi ăn bữa cơm. Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu rồi, mọi người có thể vui vẻ”, Bạch Sương Tuyết cười nói.
“Không cần đâu, Giang Thành vẫn còn nhiều chuyện, tôi không ở lâu được”, Lâm Chính đứng dậy.
“Vậy tôi tiễn thần y Lâm”, Bạch Họa Thủy cũng đứng dậy theo.
Tư Mã Thu Diệp đứng trong phòng mỉm cười tiễn họ. Ngay khi họ rời đi, nụ cười trên khuôn mặt ông ta tắt ngúm, thay vào đó là vẻ mặt tối sầm.
“Đại nhân’.
Một người đàn ông mặc áo bào xám xuất hiện cung kính bên cạnh ông ta.
Rầm! Tư Mã Thu Diệp đấm thẳng tay xuống bàn. Người đàn ông kia càng cúi người thấp hơn. Ngay sau đó Tư Mã Thu Diệp lấy lại vẻ bình tĩnh, vẻ tức giận lập tức biến mất.
“Lập tức liên hệ phía Yên Kinh, báo cáo tin tức của Đế Hào cho tôi”.
“Vâng”
“Ngoài ra cho người theo dõi sát thần y Lâm. Nhất cử nhất động của người này đều phải đặt trên bàn tôi. Nếu không làm được thì đặt đầu của các người ở đây luôn đi”.
“Tuân lệnh”