Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên tảng đá bằng phẳng, Thái Thiên Võ Thần khoanh chân ngồi im, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những người được phái đi tìm hiểu tin tức trở về hết đợt này tới đợt khác.

“Bẩm Võ Thần đại nhân, Ám Thiên Võ Thần bị Lệnh Hồ Vũ dụ đến chỗ Thương Lan Võ Thần, trước mắt đang giao đấu với Thương Lan Võ Thần”.

“Bẩm Võ Thần đại nhân, những người chạy ra từ núi Bất Ước hình như không phải Ám Thiên Võ Thần, trước mắt Thương Lan Võ Thần đã giết chết những người này, bọn chúng thương vong vô cùng nghiêm trọng”.

“Bẩm Võ Thần đại nhân, Thương Lan Võ Thần đã bao vây những người này, xem ra không bao lâu nữa, những người này sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ”.

Nghe những câu báo cáo tình hình của thuộc hạ, sắc mặt của Thái Thiên Võ Thần vô cùng khó coi.

Rõ ràng, ông ta cũng không muốn nghe thấy những nội dung đó.

Tất cả kỳ vọng của ông ta là Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần sẽ chém giết nhau, đánh đến mức long trời lở đất, hai bên cùng bị thương nặng.

Nếu không, ông ta sao có thể trở thành ngư ông đắc lợi được?

“Đủ rồi!”

Cuối cùng khi người báo cáo không ngừng đưa những tin tức vô dụng tới, Thái Thiên Võ Thần cũng không chịu được nữa, gầm nhẹ một tiếng.

Người báo cáo sợ tới mức mềm nhũn nằm liệt trên mặt đất.

Đám người Lang Gia bên cạnh cũng nhíu mày, nhưng vẫn phối hợp cùng quỳ một gối xuống.

“Võ Thần đại nhân bớt giận!”

Lang Gia khẽ hô.

“Một đám vô dụng! Tôi muốn nghe thấy những thứ này à? Nói cho tôi nghe! Ám Thiên ở đâu? Nói cho tôi nghe ông ta ở đâu?”

Thái Thiên Võ Thần gầm nhẹ.

Người báo cáo run cầm cập kia quỳ rạp trên mặt đất, một lúc sau mới run lẩy bẩy nói: “Võ Thần đại nhân, tôi… chúng tôi không biết…”

“Khốn nạn!”

Hai mắt Thái Thiên Võ Thần đỏ ngầu, đột nhiên giơ tay hung hăng đánh về phía kia.

Bụp!

Cơ thể của người báo cáo ngã trên mặt đất như quả dưa hấu, lập tức chia năm xẻ bảy, chết thảm ngay tại chỗ.

Người xung quanh im re như ve sầu mùa đông, sợ tới mức không dám thở mạnh.

“Nghe đây, lập tức phái người đuổi theo cho tôi, đi điều tra xem! Hang ổ của Ám Thiên Võ Thần ở đâu, đột nhiên biến mất không còn dấu vết, tôi không quan tâm ông ta chạy tới chỗ nào, lập tức đi tìm cho tôi, biết chưa hả?”

Thái Thiên Võ Thần thở hổn hển, trừng mắt đằng đằng sát khí, rít gào với đám người Lang Gia.

“Tuân lệnh đại nhân!”

Lang Gia cúi đầu vẻ mặt vô cảm, nắm tay âm thầm siết chặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Mấy người Huyền Thông bên cạnh liếc nhìn Lang Gia, đều ngoan ngoãn rời đi theo anh ta.

Trong số Cửu Thái Vệ, sau trận chiến võ thần ở Long Cung, chỉ còn lại bốn người Lang Gia, Huyền Thông, Lộng Kỳ và Sinh Diểu.

Sau khi trải qua chuyện này, tính tình Lang Gia đã có thay đổi lớn, không xúc động táo bạo như xưa, ngược lại càng chín chắn hơn.

Đám người Huyền Thông đều không rõ lí do.

“Đại ca, chúng ta đi đâu để tìm Ám Thiên Võ Thần đây?”

Huyền Thông bước nhanh đuổi kịp Lang Gia, không nhịn được hỏi.

“Tìm không thấy thì rời đi, tên Thái Thiên này vui buồn bất thường, thủ đoạn hung tàn, nếu còn ở bên cạnh ông ta, sớm muộn gì chúng ta cũng bị ông ta giết chết”.

Lang Gia lạnh nhạt nói.

Vừa dứt lời, mấy người đều kinh ngạc.

“Đại ca, anh muốn rời bỏ Thái Thiên đại nhân à?”

“Đại ca, không phải anh đã nói, Thái Thiên đại nhân đã giúp chúng ta thành công, cả đời này chúng ta phải trung thành với ông ta sao?”

“Đại ca, anh thay đổi rồi”.

Nghe thấy mấy lời này, bước chân của Lang Gia dừng lại, sau đó thở dài, khàn giọng nói: “Các cậu nói đúng, tôi thay đổi rồi, nhưng tôi cũng không còn cách nào, tôi không muốn các cậu lại xảy ra chuyện, cho nên, tôi không thể không thay đổi”.

“Về phần trung thành… Sao tôi lại không biết chứ? Nhưng trước hết tôi là một con người, nếu nói tới trung thành, người nào đáng để trung thành, người nào không đáng để trung thành, tôi vẫn hiểu được. Nếu chuyện gì Thái Thiên cũng làm ra được mà tôi còn bằng lòng trung thành với ông ta thì đó chính là ngu ngốc! Huống hồ, tôi cũng không thể coi là phản bội, tôi chỉ là… không thể tiếp tục ở bên cạnh ông ta nữa thôi!”

Lang Gia chậm rãi nói những lời này, nhưng nắm tay lại siết rất chặt.

Anh ta cho rằng trong trận chiến ở Long Tâm Thành, mình đã đền đáp ân tình của Thái Thiên đủ rồi, không nợ nần gì nữa.

Mấy người Huyền Thông nhìn nhau, sau đó đều gật đầu.

“Đại ca, chúng tôi nghe anh!”

“Anh nói anh đi đâu, chúng tôi sẽ đi đó!”

“Được”.

Lang Gia vỗ mạnh vào bả vai mấy người kia, trầm giọng nói: “Trời đất bao la, tôi không tin không có chỗ cho chúng ta dung thân, đi!”

“Được, đi!”

Mấy người hạ quyết tâm, lập tức rời khỏi núi Bất Ước, hoàn toàn rời xa Thái Thiên Võ Thần.

Nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước, một âm thanh quỷ dị đã vang lên.

“Thái Thiên, việc gì phải phái người đi tìm tôi? Không phải tôi đang ở đây sao?”

Giọng nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều sốc.

Hai mắt Thái Thiên Võ Thần lập tức mở ra, nhìn về bốn phía.

Nhưng xung quanh không hề có bóng dáng của Ám Thiên Võ Thần.

Không hay rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK