Rầm!
Một tiếng động nữa vang lên.
Lâm Chính bay ngược ra sau, ngã mạnh xuống đất.
Người ở hiện trường kinh ngạc kêu lên.
Lâm Chính bò dậy, lúc này trong cơ thể anh sôi trào, vô cùng đau đớn.
Nhưng từ ngoài nhìn vào lại không có vết tích nào, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Nhiều người nhìn vào cảm thấy có lẽ Lâm Chính không bị thương.
Lâm Chính và cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã giao đấu với nhau hơn mười phút.
Dù Lâm Chính tấn công thế nào cũng không thể làm bị thương đến cốc chủ Hồng Nhan Cốc, ngược lại Lâm Chính không đỡ được bất cứ đòn tấn công nào của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn!
Đây còn là đơn phương chịu đòn.
Lâm Chính nghiêm ánh mắt.
Anh rất muốn nôn ra máu, để mọi người biết thật ra mình đã bị nội thương nghiêm trọng, có cớ để dừng chiến đấu.
Nhưng dù trong cơ thể có đau thế nào, anh cũng không nôn ra được máu.
Lâm Chính biết đây là do xảo kình của cốc chủ Hồng Nhan Cốc gây ra.
“Được rồi! Không cần đánh nữa! Tôi tuyên bố người thắng là cô Tiêu Bất Hồng!”.
Đúng lúc đó, Trịnh Nam Thiên không nhìn thêm được nữa, lập tức đứng dậy hô lên.
Lâm Chính không phản đối.
Trịnh Nam Thiên lên tiếng xem như đã cứu anh một mạng.
“Trịnh tướng quân đã lên tiếng đương nhiên chúng tôi phải nể mặt ông rồi. Thần y Lâm, lần sau chúng ta tiếp tục. Bây giờ tôi mệt rồi, cậu đã sắp xếp nơi ở cho tôi chưa?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không tiếp tục chiến đấu nữa mà là thu chiêu, thản nhiên cười hỏi.
“Đương nhiên, thời gian này cô và những người bạn Hồng Nhan Cốc sẽ ở lại khách sạn Hoành Dạ, tôi đã đặt trước phòng cho các cô. Cô Tiêu, thực lực của cô rất đáng sợ, tôi không phải đối thủ của cô, xin chịu thua! Cô đến Giang Thành chắc là đã mệt, cô hãy đi nghỉ đi”, Lâm Chính thở dốc, nói.
“Ừ”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gật đầu, nheo mắt nhìn Lâm Chính, quay lưng dẫn người rời khỏi sân vận động.
Trong sự huyên náo và sôi sục của mọi người, trận đấu này chính thức kết thúc.
Lâm Chính vội vã rời khỏi hiện trường, chạy đến phòng nghỉ của sân vận động.
Đám người Trịnh Nam Thiên, Từ Thiên phát hiện ra điều bất thường, lập tức đi theo.
Nào ngờ vừa vào phòng nghỉ, Lâm Chính đã lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Chủ tịch Lâm!”.
Từ Thiên vội đỡ Lâm Chính.
“Nhóc, cậu không sao chứ?”, Trịnh Nam Thiên cũng sốt ruột gọi.
Lâm Chính không trả lời, vội vàng ngồi khoanh chân, châm cứu lên người mình.
Một lúc lâu sau, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng nhợt, ngực phập phồng, sau đó…
“Phụt!”.
Một ngụm máu đen phun ra từ trong miệng Lâm Chính.
“Hả?”.
Mọi người nhìn mà biến sắc.
“Chuyện… Chuyện này là sao?”, Trịnh Nam Thiên cũng sốt sắng: “Tôi thấy cậu không bị thương gì mà? Hơn nữa, lúc trước cốc chủ Hồng Nhan Cốc ra tay cũng không quá nặng, chỉ là quyền cước bình thường… sao cậu… lại bị thương nặng vậy?”.
“Đó là xảo kình, vả lại còn không phải xảo kình bình thường… người ngoài không nhìn ra được, thực ra vừa rồi giao đấu, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đánh mười luồng khí tức vào cơ thể tôi. Số khí tức đó hoành hành trong cơ thể, hủy hoại lục phủ ngũ tạng của tôi. Chúng sẽ không giết tôi ngay lập tức, mà là xé nát cơ thể tôi ra sau hai tiếng. Vừa rồi tôi đã miễn cưỡng ép một tia khí tức ra”, Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, khản giọng.
“Cái gì?”.
“Có chuyện như vậy nữa sao… Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thật là đáng sợ”.
Trịnh Nam Thiên chinh chiến cả đời, cao thủ tuyệt đỉnh thế nào ông ta cũng từng gặp, nhưng chưa bao giờ ngờ tới thủ đoạn này…
“Bất kể thế nào, sự việc coi như đã được ổn định! Chúng ta chỉ cần dõi theo cốc chủ Hồng Nhan Cốc, không để bà ta rời khỏi ống kính livestream, bà ta sẽ không dám làm bừa. Có công chúng dõi theo bà ta, bà ta không hành động, tôi sẽ có thời gian xử lý vết thương trên người. Mọi người hãy đi trước, tôi ở đây trị thương, đợi vết thương ổn định tôi sẽ dọn vào khách sạn Hoành Dạ, đích thân giám sát cốc chủ Hồng Nhan Cốc”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Thần y Lâm, cậu làm vậy… quá liều mạng…”.
“Cậu không phải đối thủ của bà ta, nếu xảy ra chuyện gì thì chẳng phải…”.
Mọi người đồng loạt phản đối.
Nhưng lời khuyên của bọn họ không có bất cứ hiệu quả gì.
“Trước mặt kẻ địch mạnh, sao tôi có thể ở ngoài cuộc? Tôi không đứng ra, cả Giang Thành này ai có thể đối phó với bà ta?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Bọn họ im lặng.
“Tóm lại… chỉ cần đợi ba ngày là được, ba ngày sau mọi thứ đều sẽ kết thúc”.
Tất cả mọi người đều giật mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Trịnh Nam Thiên nhíu mày hỏi.
“Tôi sẽ cử người đi xem sao”, Từ Thiên chạy ra khỏi phòng nghỉ.
Trịnh Nam Thiên nhìn ra cửa lớn, sau đó quay người nhìn Lâm Chính: “Nhóc, cậu đừng quá lo lắng, tôi sẽ xin cấp trên bảo vệ cậu. Đơn xin tôi đã gửi lên trên, chỉ cần bên trên đồng ý, chính quyền sẽ bảo vệ các cậu trên toàn phương diện, lúc đó ai dám động vào các cậu sẽ phải chết!”.
“Cảm ơn!”.
Lâm Chính gật đầu, nhưng không dám gửi gắm hi vọng vào Trịnh Nam Thiên.
Anh biết Trịnh Nam Thiên cũng khó xử. Bởi vì tuy rằng Lâm Chính có quan hệ với Trịnh Nam Thiên, nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng có mối quan hệ không tầm thường, sự bảo vệ này muốn xin cũng không dễ dàng.
Lúc này, ngoài cửa trở nên hỗn loạn.
Sau đó, Từ Thiên chạy vào.
“Chủ tịch Lâm, không hay rồi!”, Từ Thiên biến sắc, run giọng nói: “Tầng cao nhất của khách sạn Hoành Dạ xảy ra vụ nổ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc… bị nổ chết rồi!”.
“Cái gì?”.
Ai cũng kinh ngạc.