Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính đã thay đổi dung mạo đứng nhìn chằm chằm của thiên lao một lúc lâu, cuối cùng cũng thăm dò được quy luật đổi ca của tốp thủ vệ.

“Tôi đi tiểu đã nhé!”

Một lao vệ chậm rãi nói, hắn vừa cởi thắt lưng vừa bước về phía nhà vệ sinh cách đó không xa.

Lâm Chính thấy thế lập tức rón rén đi về phía nhà vệ sinh.

Một lát sau, anh mặc quần áo và đạo cụ của lao vệ đi ra, khuôn mặt cũng đã trở thành mặt của lao vệ.

“Cậu không tiểu ra được à? Lâu quá vậy?”

Một lao vệ khác mất kiên nhẫn oán trách, sau đó hắn dựa vào tường ngồi xuống: “Cậu canh chừng đi, tôi ngủ một lát!”

“Đừng mà! Lúc nãy đi vệ sinh tôi nghe thấy công công đi ngang qua nói lát nữa thái tử sẽ đến đây tuần tra thiên lao, chúng ta phải đứng nghiêm túc!”

Lâm Chính nói.

“Gì chứ? Thái tử sao?”

Lao vệ kia giật cả mình, vội vàng đứng thẳng, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, không dám lơ là.

Lúc nói chuyện với Đế Nữ, Lâm Chính đã từng nghe vài thông tin của Thái Tử của Kiếm Vương Triều

Nghe nói độ biến thái của người này chỉ hơn chứ không kém bố của hắn.

Moi tim xẻ xác là chuyện thường ngày, dùng người để tu luyện hoặc làm thức ăn, đều là chuyện bình thường.

Không có ai dám chọc đến vị Thái Tử này.

Nhóm người lao vệ đương nhiên cũng biết tiếng xấu của Thái Tử, nếu hắn đến tuần tra thiên lao mà thấy mọi người lười biếng, hắn nhất định sẽ đào tim móc phổi…

“Tôi qua bên kia đi loanh quanh, nói cho những anh em bên trong biết, nếu bọn họ gây chuyện trước mặt Thái Tử, chỉ sợ chúng ta đều phải rơi đầu!”

Lâm Chính nói.

“Đúng, đúng, đúng, cậu đi nhanh lên, phải bảo những kẻ lười biếng kia tỉnh táo một chút, đừng có mà hại chết ông đây!”

Lao vệ hét lên.

“Yên tâm đi, anh ở đây xem đi, nếu Thái Tử đến, phải nhanh chóng báo cho tôi biết!”

Lâm Chính nói nhỏ.

“Biết rồi, biết rồi, cậu đi nhanh đi!”

Lao vệ kia liên tục phất tay.

Lâm Chính lập tức đi đến thiên lao.

Thiên lao u ám đáng sợ, mùi máu tươi tanh tưởi bốc lên khắp nơi.

Nếu là người bình thường thì đã sớm bị sốc đến mức nôn, Lâm Chính cũng sắp chịu không nổi, anh cau mày đi về phía trước.

Nhưng đi chưa được mấy bước, phía trước mặt anh đã xuất hiện vô số cảnh tượng giống như địa ngục.

Đó là từng gian nhà lao.

Bên trong nhà lao nhốt toàn những người không lành lặn.

Có người bị dây thép xuyên qua cơ thể, ngực bị xé toạc, lộ ra nội tạng, nhưng vẫn còn sống, có người bị cắt mũi xẻo tai, nhổ sạch răng, móc mắt…

Đi một đường, nhưng không thấy được người nào còn hoàn chỉnh.

“Ôi? Anh Trương? Sao anh lại đến đây? Có chuyện gì sao?”

Lúc đó bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.

Thấy ngay chỗ đường đi được bày một cái bàn, một tên lao vệ say khướt cầm bình rượu đứng lên.

“Thái tử điện hạ sắp đến tuần tra thiên lao, cậu lại uống rượu, cậu không muốn sống nữa đúng không?”

Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Cái gì? Thái tử điện hạ sắp đến đây ư?”

Lao vệ kia vừa nghe thấy vậy, nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, run lẩy bẩy nói: “Vậy thì xong rồi, nếu để cho Thái tử điện hạ biết tôi uống rượu, hắn chắc chắn sẽ nấu chín tôi!”

“Cậu nhanh chóng ra ngoài đi, về trước đi, đợi lát nữa Thái tử điện hạ có đến, tôi sẽ nói cậu đi làm nhiệm vụ khác rồi!”

Lâm Chính nói.

“Được, được thôi, anh Trương, tôi nợ anh một lần!”

Lao vệ ôm quyền, nhanh chóng bỏ chạy.

Lâm Chính thấy vậy, lao thẳng đến chỗ sâu nhất trong nhà lao.

Anh nhanh chóng đi đến căn phòng cuối cùng sâu bên trong.

Đa số phòng trong này đều trống không, chỉ có phòng cuối cùng.

Nơi đó giam giữ hai người.

Cũng có thể nói là treo hai người.

Hai người đó không có tay chân, không có tóc, bụng của họ bị ghim một cây đinh cứng màu xanh lá, đầu kia của cây đinh đóng lên tường, đóng bọn họ lên đó, trên miệng bị đeo vòng sắt, cưỡng chế mở miệng bọn họ ra.

Tỉ mỉ quan sát, có thể thấy trong miệng bọn họ bị nhét một viên thuốc.

Lâm Chính đánh giá một lát, trong lòng trở nên u ám, anh đã hiểu hết mọi chuyện.

Viên thuốc đó dùng để giữ mạng.

Xem ra, mỗi ngày lao vệ sẽ đổi thuốc trong miệng bọn họ, như thế mới làm cho bọn họ không chết.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bố mẹ ruột của Đế Nữ.

Không biết rốt cuộc bọn họ đã bị tra tấn đến mức nào, tuy rằng ngũ quan bọn họ vẫn hoàn hảo, nhưng đôi mắt trợn trắng, phát ra tiếng thở phì phò, hoàn toàn không tỉnh táo.

Lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt căng thẳng, quay đầu nhìn lại.

Anh thấy trong căn phòng nhỏ cách đó không xa, có một người bước ra với khí tức đáng sợ.

“Cậu đang làm gì thế? Đây… là nơi cậu có thể đến sao?”

Người đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng quát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK