Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu chủ Thương”.

“Thiên tài Đãng, đừng làm cậu chủ Thương nhà tôi bị thương”.

Người thế gia Thần Cung đều chạy đến bao vây lấy Đãng Thiên Nhai, ai nấy cũng vô cùng lo lắng.

“Đều giải tán hết cho tôi”.

Nguyên Huyền Tâm cực kỳ sợ hãi lập tức quát.

Mọi người sửng sốt, nhìn thấy là Nguyên Huyền Tâm thì hơi do dự.

“Đều tản ra hết đi”.

Gia chủ thế gia Thần Cung bước đến lạnh lùng nói.

Lúc này mọi người lùi lại.

“Thiên tài Đãng, xin hãy nể mặt thế gia Thần Cung bỏ qua cho con trai tôi, con trai tôi không biết nên vô lễ với cậu, mong cậu rộng lượng đừng trách”.

Gia chủ Thần Cung chắp tay lại nói.

Ông ta biết rõ năng lực của Đãng Thiên Nhai.

Người như thế này không phải là người thế gia Thần Cung có thể chống đối.

Chưa kể thực lực của bản thân Đãng Thiên Nhai đáng sợ thế nào, chỉ riêng thế lực phía sau hắn đã không phải là thế lực mà người thường có thể đối phó.

Đối mặt với người như vậy, thà chịu thiệt một chút, mất mặt một chút cũng không thể chọc vào.

Thế nhưng Đãng Thiên Nhai dường như cũng xem thường gia chủ Thần Cung, mặt không cảm xúc nói: “Nể mặt thế gia Thần Cung ư? Hừ, thế gia Thần Cung là cái thá gì mà cũng dám đòi tôi giữ thể diện?”

Dứt lời, hắn dùng sức đạp Thần Cung Thương dưới đất, một chân giẫm lên đầu Thần Cung Thương.

“Khốn nạn!”

“Giết!”

Mọi người không chịu được nữa, gào lên rồi xông đến.

“Dừng tay lại cho tôi”.

Nguyên Huyền Tâm gào lên, ngăn người thế gia Thần Cung lại.

“Thiên tài Nguyên, cô mau tránh ra”.

Người thế gia Thần Cung nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nghe đây, nếu mọi người không muốn chết thì dừng lại hết cho tôi, nếu dám mạo phạm lần nữa thì đừng nói là mạng sống của mọi người, ngay cả mạng của thiên tài Thương cũng không giữ được đâu”, Nguyên Huyền Tâm nói.

Mọi người lo sợ, thấy vẻ mặt Nguyên Huyền Tâm vừa tức giận vừa lo lắng, họ đều do dự.

Lúc này Thần Cung Thương cũng cất tiếng nói.

“Mọi người… đều… lùi lại…”

Thần Cung Thương gian nan nói, cho dù hắn liều mạng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của Đãng Thiên Nhai.

“Cậu chủ!”

Người Thần Cung Thương nước mắt giàn giụa, đều quỳ xuống đất bật khóc.

“Xem ra anh vẫn còn biết nghĩ cho những người này, anh biết nếu mấy người này dám xông lên chắc chắn chỉ có con đường chết, cho nên không cho phép chúng lao đến. Nhưng anh cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho chúng sao?”, mặt Đãng Thiên Nhai không đổi sắc nói: “Trong mắt tôi, chúng đều là tội đồ của vực Diệt Vong giống anh, anh đáng chết, chúng cũng đáng chết”.

Dứt lời, chân Đãng Thiên Nhai dùng sức đạp mạnh lên đầu Thần Cung Thương.

Cảm giác áp bức cực lớn khiến Thần Cung Thương cực kỳ đau đớn, mặt cũng đỏ bừng.

Hắn biết nếu không tự cứu mình ra thì chắc chắn sẽ chết, không còn cách nào khác đành nghiến răng nói: “Đãng Thiên Nhai, anh cứ phải làm trời làm đất trước mặt tôi thế à? Nếu anh có bản lĩnh thật thì đi tìm người ngoại vực kia đi”.

“Ồ?”

Đãng Thiên Nhai nhìn hắn: “Anh muốn dùng kế khích tướng để bảo vệ mạng sống của mình sao?”

“Mặc kệ anh nói thế nào cũng được, tôi nói cho anh biết! Đãng Thiên Nhai, tôi từng đánh với tên ngoại vực kia, tôi biết thực lực của người ngoại vực đó mạnh đến cỡ nào, anh có thể đánh bại tôi nhưng anh chưa chắc có thể đánh bại người ngoại vực đó. Nếu anh gặp phải người đó, anh nghĩ anh sẽ không làm mất mặt vực Diệt Vong sao? Anh nghĩ anh nhất định có thể thắng hắn sao? Nằm mơ đi”.

“Xem ra anh không phục tôi?”

“Phải đấy, tôi không phục anh! Tôi chết không tiếc, muốn giết muốn chém là tùy anh, chỉ tiếc là tôi không thể nhìn thấy khoảnh khắc người ngoại vực đó giẫm đạp anh dưới chân, tôi không cam lòng”, Thần Cung Thương trầm giọng nói, dáng vẻ tràn đầy tức giận.

Vừa dứt lời, cái chân đạp lên đầu hắn lập tức nhấc lên.

Thần Cung Thương ngẩng đầu.

Nhưng chỉ thấy Đãng Thiên Nhai xoay người, nhảy lên ngựa.

“Khích tướng hay đấy! Thần Cung Thương, tôi cứ tưởng anh không có đầu óc, hôm nay xem ra là tôi lầm rồi”, Đãng Thiên Nhai từ trên cao nhìn xuống.

Thần Cung Thương ngồi dậy, trợn mắt nhìn hắn.

“Nhưng tôi vẫn trúng kế của anh, dù sao nếu không thể khiến anh tâm phục khẩu phục mà chết, tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối. Vậy thì chính tay tôi sẽ giết người ngoại vực đó để rửa sạch nỗi nhục nhã mà anh khiến người vực Diệt Vong phải chịu, sau đó để anh chết mà không thấy tiếc”, Đãng Thiên Nhai nói.

“Vậy thì tôi không còn gì để nói”, Thần Cung Thương nói.

“Người ngoại vực đó ở đâu?”, Đãng Thiên Nhai không cảm xúc nói.

“Ở trong đó, người ngoại vực giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi, tay cầm Thiên Sinh Đao, bây giờ đã bị người vực Diệt Vong bao vây, có mọc cánh cũng khó thoát. Nhưng bọn tôi không biết người đó sống hay chết, nếu thiên tài Đãng muốn tiêu diệt người ngoại vực kia, chỉ cần đánh vào trong rồi thăm dò là được”.

Lập tức có người thế gia Thần Cung nói.

“Câm miệng!”

Thần Cung Thương biến sắc lập tức quát.

“Cậu chủ, tôi chỉ vì muốn cứu anh”.

Người đó bất lực nói.

Thần Cung Thương nghẹn họng.

“Sao nào? Anh đau lòng cho người ngoại vực đó à? Hừ, không ngờ người ngoại vực đó lại đánh gục được anh, thú vị đấy”.

Đãng Thiên Nhai tỏ vẻ thờ ơ, sau đó quất ngựa chạy đến con đường mòn.

Thần Cung Thương mặt mày tỏ vẻ lo lắng, thầm nghiến răng.

Ái Nhiễm cách đó không xa thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

“Lần này cậu Lâm lành ít dữ nhiều rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông cười khổ nói.

“Có thiên tài hạng bốn ra tay, anh Lâm chắc chắn không còn đường sống”.

“Cô Ái Nhiễm, chúng ta đi thôi”.

“Muốn đi thì mọi người đi là được, cứ mặc tôi”.

Ái Nhiễm lạnh lùng nói, sau đó đột nhiên cất bước cũng chạy vào con đường mòn.

“Ái Nhiễm! Ái Nhiễm!”

Tông chủ Thanh Huyền Tông vội vàng gọi.

Thế nhưng Ái Nhiễm không quan tâm.

“Điên rồi! Nó điên rồi”.

“Cô ấy sẽ không nghĩ mình có thể cứu được anh Lâm đấy chứ?”

“Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, đến đó chỉ đâm đầu vào chỗ chết, lẽ nào cô ta không biết sao?”

“Sư phụ, nên làm gì đây?”

Nam Phong lo lắng hỏi.

Mọi người đều quay sang nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông.

Tông chủ Thanh Huyền Tông nghiến răng, do dự một lúc bỗng sầm mặt nói: “Đi, vào trong xem thử, nếu tìm được cậu Lâm, nhanh chóng dẫn cậu ấy đi, bất chấp tất cả”.

Dứt lời, ông ta dẫn người chạy vào.

Người của mấy thế tộc phía sau nhìn nhau.

Nhưng cuối cùng họ vẫn không ra tay.

Dù sao ngay cả Đãng Thiên Nhai cũng đã đến.

Nếu họ vào trong thì là đang đối đầu với Đãng Thiên Nhai, vậy thì hậu quả sau đó có thể là bị diệt tộc.

“Bố, làm sao đây?”, Nam Hạnh Nhi lau nước mắt hỏi.

“Bây giờ… chỉ có thể nghe theo mệnh trời”.

Thành chủ Nam Ly Thành lắc đầu thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK