"Chẳng khác nào tự sát!".
Trên ngọn núi cao ở phía xa, người đàn ông mặc áo bào vàng nhìn về phía này, bình thản nói.
Còn cô gái tóc ngắn ở bên cạnh thì ngây ra như phỗng.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao người đàn ông lại ngăn cản bọn họ xuống đó.
Đối mặt với kẻ địch như thế này thì bọn họ biết phải làm sao? Chỉ sợ rằng cho dù giải quyết được thì cũng phải trả một cái giá cực kỳ thê thảm.
"Đại nhân đúng là anh minh", cô gái cúi đầu nói.
Người đàn ông mặc áo bào vàng khẽ lắc đầu: "Tu vi của những người này không được coi là cao, sở dĩ sức chiến đấu có thể ngang hàng với người Thánh Sơn hoàn toàn là nhờ trang bị tiên tiến của Long Quốc. Nếu những trang bị này bị mất ưu thế, thì bọn họ cũng không mạnh hơn các võ sĩ bình thường bao nhiêu. Cứ ở đây cầm cự cũng chỉ hi sinh vô ích".
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?", cô gái hỏi.
"Tọa sơn quan hổ đấu là được, tôi không có hứng thú với những người này, sở dĩ tôi đến đây chỉ là muốn tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc người kia có thể vượt qua bước cuối cùng hay không".
Người đàn ông bình thản đáp, lia mắt nhìn về phía võ trường đang tỏa ra ánh sáng bảy sắc ở trên đỉnh núi.
Đúng lúc này, một người ở phía sau bỗng lấy điện thoại ra, nghe một lát, sau đó nhanh chân đi về phía cô gái, ghé tai cô ta nói nhỏ mấy câu.
Cô gái sửng sốt, vội vàng bước tới: "Đại nhân, vừa nhận được tin, người của Thiên Ma Đạo đã tiếp cận Giang Thành!".
"Ồ!".
Người đàn ông hơi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra: "Hóa ra là vậy".
"Bọn họ làm cái gì vậy? Bây giờ thiên kiêu Thánh Sơn đang có hi vọng thăng cấp, một khi anh ta thăng cấp thì sẽ thiên hạ vô địch, ngay cả Long Quốc cũng không làm gì được anh ta. Đến lúc đó một thần y Lâm nhỏ bé ở Giang Thành chẳng là cái thá gì cả, sao Thiên Ma Đạo lại ra tay với Giang Thành vào đúng lúc quan trọng này chứ? Dù sao hiện giờ Giang Thành vẫn có quân đoàn Long Huyền trấn thủ, bọn họ không sợ đắc tội với chính quyền Long Quốc sao?", cô gái tóc ngắn tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Chính quyền Long Quốc? Bọn họ không cần lo gì cả, cô nghĩ đám liều mạng như Thiên Ma Đạo sẽ để tâm đến chuyện này sao?".
"Vậy... bọn họ định làm gì?".
"Bọn họ đang chờ!".
"Chờ cái gì?".
"Chờ tin của Thánh Sơn", người đàn ông mặc áo bào vàng bình thản đáp: "Nếu thiên kiêu hạng nhất thuận lợi thăng cấp, phi thăng thành công, trở thành đệ nhất Long Quốc, thì bọn họ sẽ lập tức xông vào Giang Thành, bắt hết người của Dương Hoa, dâng cho thiên kiêu hạng nhất để lấy lòng. Dù sao Dương Hoa cũng đã bị thiên kiêu hạng nhất cho vào danh sách đen! Mà sau khi phi thăng thành công, Thiên Ma Đạo đứng về phía anh ta thì chính quyền Long Quốc cũng không dám động đến Thiên Ma Đạo!".
"Vậy nếu thiên kiêu hạng nhất không phi thăng thành công thì sao? Sao Thiên Ma Đạo dám ra tay chứ?".
"Nếu không phi thăng thành công thì Thiên Ma Đạo vẫn sẽ đánh vào Giang Thành, dù sao thần y Lâm cũng là cái gai trong mắt bọn họ, nếu thiên kiêu hạng nhất không thể nhổ được cái gai này, thì đương nhiên bọn họ sẽ tự ra tay. Hiện giờ hầu hết tinh nhuệ trong nước của chính quyền Long Quốc đều ở Thánh Sơn, đây là cơ hội duy nhất để bọn họ nhổ chiếc đinh này, sao có thể bỏ lỡ được chứ?".
"Nói vậy là Giang Thành chắc chắn sẽ gặp nạn?".
"Để xem thần y Lâm có thể đối phó được hay không".
Người đàn ông mặc áo bào vàng lắc đầu đáp.
Cô gái hơi cúi đầu, nhìn về phía Thánh Sơn.
Lúc này, các cường giả Thánh Sơn giống như quái vật kia đã đến trước mặt quân đội Long Tổ.
Bọn chúng hoàn toàn phớt lờ các chiến sĩ, đôi mắt lạnh lùng vô thần tiến về phía trước.
Mùi máu tàn bạo đủ để khiến người ta buồn nôn, vô cùng ngột ngạt khó chịu.
"Giết!".
Cùng với một câu quân lệnh, tất cả các chiến sĩ đều giơ kiếm lên chém.
Hai bên đánh nhau túi bụi.