“Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm! Ha ha ha…”.
Đoạn Thiên Tường nhìn thấy cảnh đó, gương mặt méo mó đầy phấn khích, cười điên cuồng.
Độc này là độc mạnh nhất trong đời ông ta từng nghiên cứu ra, ông ta biết rõ người trúng phải độc này sẽ có kết cục gì.
Hai mắt ông ta sáng lên, toàn thân run rẩy kích động.
Ông ta biết, trận chiến này là ông ta đã thắng!
Lâm Chính dừng lại, kiểm tra độc tố trên người mình, không khỏi nhíu mày.
“Cậu còn không mau quỳ xuống!”.
Đoạn Thiên Tường lộ nụ cười lạnh lùng, nheo mắt lại: “Cậu đã trúng độc tố hiệu quả mãnh liệt nhất do tôi luyện chế, nếu không có thuốc giải của tôi, không lâu nữa cậu sẽ chết, vong mạng tại chỗ. Nếu cậu không muốn chết thì mau quỳ xuống!”.
Đoạn Thiên Tường lại khôi phục sự tự tin trước kia, vẻ kinh hoàng trên mặt đã biến mất.
Ông ta lại nắm bắt tất cả, lại nắm giữ quyền chủ động.
Dù cho trông ông ta vô cùng chật vật.
“Đây là độc gì?”.
Lâm Chính hoàn hồn lại, khẽ ho mấy tiếng, bình thản hỏi.
Độc phát tác nhanh hơn tưởng tượng, sắc mặt Lâm Chính đã trở nên trắng bệch, môi tím tái, vành mắt hơi đen.
“Tôi nói rồi, đây là độc tố mạnh nhất tôi luyện chế trong đời, trên đời này không ai giải được. Cậu còn muốn tôi nói thêm gì nữa? Rốt cuộc cậu có quỳ hay không? Hay là cậu muốn chết tại đây?”.
Đoạn Thiên Tường liên tục cười khẩy.
Lâm Chính không nói gì, mà là sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm lên ngực mình.
Long Châm vào cơ thể, khi rút ra, thân châm vốn sáng lập tức trở nên đen nhánh, vô cùng đáng sợ.
“Độc này… quả nhiên đáng sợ!”.
Lâm Chính lẩm bẩm.
“Sao hả? Biết sợ rồi chứ? Ha, dựa vào cậu mà cũng muốn đối đầu với tôi! Đúng là nực cười!”.
Đoạn Thiên Tường nheo mắt đi về phía Lâm Chính, bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay.
“Sợ sao?”.
Lâm Chính quay đầu nhìn ông ta, trên mặt không có vẻ gì sợ hãi: “Dù ông sử dụng độc lực thì đã sao? Độc này… giờ vẫn chưa giết chết tôi không phải sao?”.
Đoạn Thiên Tường sửng sốt: “Cậu có ý gì?”.
“Còn không hiểu nữa à?”.
Lâm Chính nghiêm nghị, đột nhiên lao về phía Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường kinh hãi, vội vàng thúc đẩy băng sương chống đỡ.
Nhưng lần này Lâm Chính gống như một con sư tử không dừng lại được, toàn thân bốc lên dị hỏa hừng hực, đâm nát sức mạnh băng sương của ông ta, tấn công về phía ông ta.
“Dừng lại cho tôi!”.
Đoạn Thiên Tường gào lên, sử dụng sức mạnh băng sương đánh về phía Lâm Chính.
Băng và lửa chạm nhau, hòa tan lẫn nhau, làm lan ra nhiền gợn sóng hủy diệt đáng sợ, phá nát mọi thứ xung quanh, mặt đất cũng nứt ra.
Nhưng Đoạn Thiên Tường không thể ngăn chặn đòn tấn công điên cuồng của Lâm Chính.
Cứ vậy kéo dài mấy chục giây.
Ầm!
Một tiếng sương nổ vang lên, ngọn lửa bao trùm lấy Đoạn Thiên Tường, một tay Lâm Chính bóp cổ ông ta, xách ông ta lên.
Đoạn Thiên Tường bị khống chế tại chỗ!
Hai chân ông ta giẫy đạp, hai tay nắm chặt cổ tay Lâm Chính, muốn gỡ tay anh ra, nhưng dù ông ta có dùng sức thế nào cũng vô dụng.
Không phải thực lực ông ta không bằng Lâm Chính, mà là sức mạnh hàn băng của ông ta đã bị dị hỏa của Lâm Chính khắc chế.
Khi đánh nhau hoàn toàn không có sức đánh trả.
“Giao thuốc giải ra, nếu không, tôi sẽ đốt ông cháy thành tro!”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn trừng trừng Đoạn Thiên Tường.
Dị hỏa bốc lên trên người Đoạn Thiên Tường, chỉ cần một ý nghĩ của Lâm Chính, lửa sẽ thiêu đốt cơ thể ông ta.
“Ha ha ha ha…”.
Mặc dù Đoạn Thiên Tường vô cùng đau khổ, nhưng trong mắt ngập tràn điên cuồng và dữ tợn.
“Muốn tôi giao thuốc giải ra? Không đời nào! Cậu muốn chết thì hãy chết cùng tôi đi! Ha ha ha ha…”.
Đoạn Thiên Tường cười lớn, đã coi thường cái chết.
Lâm Chính nhíu mày, dường như không làm gì được ông ta.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới gì đó, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người Đoạn Thiên Tường…