Lần này Lâm Chính xem như đã hiểu ra.
Hóa ra Lăng chưởng môn có ý đồ đó nên mới thay đổi thái độ với Lâm Chính như vậy...
“Lâm Chính, chưởng môn của chúng tôi là người trọng nhân tài, nhất là thiên tài yêu nghiệt có một không hai như cậu. Nếu cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, ông ấy chắc chắn sẽ dốc hết sức bồi dưỡng cậu, tập trung toàn bộ tài nguyên tốt nhất ở Tử Huyền Thiên cho cậu. Tiền đồ của cậu tất nhiên sẽ vô cùng xán lạn”, Chấn Hám Sơn nói huyên thuyên, cực kỳ kích động.
Lâm Chính nghe vậy lại mỉm cười: “Chắc các người biết tôi là đệ tử của thiên cung. Hiện nay thiên cung và Tử Huyền Thiên xảy ra xung đột, nếu tôi là yêu nghiệt vô song trong mắt các người thì tôi sẽ là một mối uy hiếp lớn đối với Tử Huyền Thiên, vì sao các ông không giết tôi mà lại muốn chiêu mộ tôi? Chẳng lẽ người của Tử Huyền Thiên đều ngây thơ như vậy, lỡ như không thành công thì chẳng phải là thả hổ về rừng hay. sao?".
Người bình thường chỉ chọn giết chứ không chọn chiêu mộ, cách làm của chưởng môn Tử Huyền Thiên khiến người †a không nhìn thấu.
“Lâm Chính, thật ra chủ trương ban đầu của chưởng môn là giết, nhưng tôi khuyên ông ấy vài câu, ông ấy đã quyết định muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên!”
“Khuyên?”.
“Đúng, vì tôi nói với ông ấy, Lâm Chính cậu sẽ không ở lại thiên cung Trường Sinh lâu”, Chấn Hám Sơn tràn đầy tự tin nói.
“Sao lại cho là vậy?”, Lâm Chính nghỉ hoặc hỏi.
“Chuyện này không phải rõ lắm rồi sao? Tam tôn trưởng không dung chứa cậu, nếu không, vì sao cậu lại một thân một mình đến Tử Huyền Thiên xin thuốc? Vì sao không thấy cao thủ của thiên cung trợ giúp cậu?”.
Lâm Chính không nói.
Chấn Hám Sơn lại cười: “Cỏ Tam Thánh này... có lẽ là thuốc cứu mạng cậu đúng không?”.
“Chấn đại nhân làm sao đoán được?”.
“Cậu một mình đến đây mạo hiểm vì đồ đệ? Nếu không phải vì cứu tính mạng bản thân thì ai lại liều mạng dấn thân vào nơi nguy hiểm như vậy? Giống như cậu nói lúc trước, tôi cũng không phải kẻ ngốc. Cậu và Vệ Tân Kiếm không có tình cảm sư đồ sâu nặng gì, nó chỉ là cái cớ để cậu danh chính ngôn thuận đến đòi lấy cỏ Tam Thánh, chỉ vậy mà thôi”, Chấn Hám Sơn cười ha ha nói.
Lâm Chính thở phù một hơi: “Chấn đại nhân quả nhiên thông tuệ, chút mánh khóe của tôi không qua mắt ông được!”.
“Tuy tôi nhìn thấu được thủ đoạn của cậu nhưng đã quá muộn. Đợi cậu làm xong mọi chuyện rồi tôi mới phát hiện, có muốn ngăn chặn cũng đã muộn. Lâm Chính, tuy tuổi cậu không lớn, nhưng lòng dạ sâu säc khó mà tưởng tượng”, sâu trong đáy mắt Chấn Hám Sơn lóe lên vẻ kiêng dè.
Người này còn trẻ tuổi như vậy, nếu không chết yểu, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành đại nhân vật chấn động một phương.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại Tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn gõ Tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
“Chấn đại nhân quá khen. Được rồi, không còn sớm nữa, tôi nên về rồi. Chấn đại nhân, lần sau gặp lại!”, Lâm Chính chắp tay.
“Cậu Lâm, tôi sẽ đợi cậu quay lại!", Chấn Hám Sơn mỉm cười: “Nếu cậu có gì khó khăn, cần Tử Huyền Thiên chúng tôi giúp đỡ thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, đây là số cá nhân của tôi”.
Nói xong thì đưa một tờ giấy tới.
Lâm Chính do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy.
“Tạm biệt”.
“Tạm biệt!".
Lâm Chính dẫn theo Thu Phiến rời đi không ngoảnh đầu lại.
Chấn Hám Sơn đứng ở cửa khe núi, đưa mắt dõi theo từ xa.
Đợi Lâm Chính rời khỏi vùng đất vắng vẻ này, ra đường lớn bắt xe, Thu Phiến mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Lâm, mọi thứ... thật là điên rồ, tôi cảm thấy như mình đang năm mơ vậy!", Thu Phiến võ ngực, cảm thấy sợ hãi nói.
“Chuyện điên rồ hơn còn ở phía sau”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, Thu Phiến kinh hãi.
Lâm Chính không lên tiếng.
Hai người đi xe suốt đêm về thiên cung Trường Sinh.
Vừa về thiên cung, Lâm Chính đã về phòng mình.
“Nghe đây, bắt đầu từ bây giờ đến chiều tối mai mặt trời lặn, bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy tôi, nghe rõ chưa?”, Lâm Chính nghiêm túc nói với Thu Phiến.
Thu Phiến ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính định làm gì.
Rầm!
Cửa lớn bị đóng chặt, sau đó bên trong vang lên tiếng leng keng.
Sáng ngày hôm sau, một đệ tử đến sân nhà. “Thu Phiến sư muội!". Đệ tử đó lên tiếng gọi.
Thu Phiến vừa tắm rửa xong vội vàng chạy ra, nhìn thấy người đó thì vô cùng kinh ngạc.
“Là Lý sư huynh này, Lý sư huynh có chuyện gì vậy?”.
Thu Phiến vội vàng hành lễ.
Lý sư huynh đó nhíu mày, hỏi: “Thu Phiến sư muội, Lâm sư đệ đâu?”.
“Anh Lâm sao? Anh ấy đang ở trong phòng”.
“Trong phòng? Chiều hôm qua tôi tìm hai người sao. không thấy bóng dáng hai người? Hai người đã đi đâu?”.
“Chuyện này..”, Thu Phiến hoảng hốt, không biết nên trả lời thế nào.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, cô mau đi gọi Lâm sư đệ ra đây, sư phụ đang tìm cậu ta!”, Lý sư huynh quát khẽ.
“Sư phụ? Anh đang nói đến Nhị tôn trưởng sao?”, Thu Phiến căng thẳng.
“Đúng! Hôm qua sư phụ luôn đi tìm Lâm Chính, nhưng mãi không biết cậu ta đi đâu. Cô mau đi gọi cậu ta ra đây, sư phụ đang đợi cậu ta ở Thượng Thanh Cung, có chuyện gấp cần nói với cậu ta!”, Lý sư huynh nói.
“A... Cái đó... Được... Lý sư huynh, anh đợi một lúc, tôi sẽ đi gọi anh Lâm ngay...”.
Vẻ mặt Thu Phiến hơi khó coi, sau đó vẫn quay người chạy vào trong.
Cô ấy đứng trước cửa phòng Lâm Chính do dự một lúc lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, gõ cửa.
Cộc cộc cộc...
“Anh Lâm, anh dậy chưa? Nhị tôn trưởng đang tìm anh đấy!".
Không ai trả lời. Thu Phiến hoang mang, tiếp tục gõ cửa.
Nhưng trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Chuyện gì thế?
Chẳng lế anh còn đang ngủ?
Tim Thu Phiến đánh bộp, do dự một lúc rồi quyết định đẩy cửa vào.
Cạch! Cửa được mở ra.
Nhưng... cảnh tượng trước mắt khiến Thu Phiến kinh ngạc.
Trong phòng hỗn loạn, không có một ai. Chỉ có... một kén tắm!
Một cái kén khổng lồ!