Lúc này, Trác Thần Võ không còn sự kiêu ngạo của thiên kiêu thứ năm nữa, mà cả người run rẩy, hai mắt trợn tròn nhìn Lâm Chính.
“Các người... tốt nhất đừng giết tôi... Nếu không... các người sẽ gặp vô số phiền phức! Tôi thề đấy!", Trác Thần Võ cố giữ bình tĩnh, hét toáng lên.
Nhưng lời này của hẳn chẳng có tác dụng gì.
“Nếu chúng tôi sợ cậu thì còn dám đụng vào cậu sao? Hôm nay cứ đợi chết đi! Cho dù không chết thì hôm nay cậu cũng tàn phế!” Chiêm Nhất Đao hừ một tiếng.
“A? Đừng... đừng mài! Tôi không thể tàn phế được! Không thể!”, Trác Thần Võ kêu gào thảm thiết, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Đối với thiên tài vô song như hắn, bị đánh phế còn khó chịu hơn cả cái chết.
Hắn thà tự sát còn hơn trở thành kẻ vô dụng. Cho nên giờ phút này, hắn không còn chút kiêu
ngạo hay kiên cường nào nữa, hẳn chỉ muốn giữ lại võ học của mình, bình yên rời khỏi nơi này.
Bây giờ Trác Thần Võ vô cùng hối hận.
“Thần y Lâm, cầu xin anh... tha cho tôi một mạng đi. Tôi... tôi không dám nữa! Sau này gặp anh tôi sẽ tránh xa! Sau này không bất kính với anh nữa, chắc chắn không gây chuyện với anh nữa...” Trác Thần Võ run rẩy cầu xin.
Lâm Chính nhìn Trác Thần Võ, rồi hỏi Chiêm Nhất Đao: “Ông quen sư phụ anh †a à?”
“Từng gặp vài lần”. “Có giao tình gì không?” “Ừ... cũng coi như là có chút ít”.
“Nếu đã vậy thì nể mặt ông! Tha cho anh ta đi!” Lâm Chính phất tay.
'Trác Thần Võ vui mừng nói: “Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!”
Mặc dù Chiêm Nhất Đao không tình nguyện nhưng vẫn buông tay.
“Cút đi!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vâng, vâng... Thần y Lâm, tôi đi ngay đây... đi ngay đây.." Trác Thần Võ vội vàng nói, cả người run rẩy, nào còn dám ở lại đây.
Nhưng hẳn còn chưa kịp bước qua cửa, đã bị Chiêm Nhất Đao chặn lại.
“Đứng lại!" Trác Thần Võ run rẩy, cẩn thận quay đầu lại.
Chiêm Nhất Đao lạnh lùng nói: “Nghe cho rõ đây! Hôm nay không giết cậu là do lòng tốt của cậu Lâm! Từ giờ trở đi, bất kể gặp lại cậu Lâm ở đâu, cũng phải cúi đầu hành lễ, đối đãi với cậu Lâm như bố cậu, nếu không tôi sẽ đánh phế võ công của cậu, chặt đứt tay chân! Hiểu chưa?”
“A?” mặt Trác Thần Võ biến sắc.
“Sao thế? Không muốn à?”
“Không không không... tôi đồng ý, tôi đồng ý... Tôi nhất định sẽ làm theo! Sau này thần y Lâm sẽ
như bố tôi! Tôi tuyệt đối không dám thờ ơl” Trác Thần Võ vội vàng nói.
“Cút!”
“Vâng... vâng”
Trác Thần Võ quay người rời đi.
“Hừi Thật hèn hạ! Ông lão kia sao lại thu nhận đệ tử thế này chứ?” Chiêm Nhất Đao thầm mắng chửi.
Băng Thượng Quân bên cạnh không nói nên lời.
Dù sao vị này cũng là thiên kiêu thứ năm, sao có thể nhát gan được? Chẳng phải là vì ông mạnh quá sao?
“Thầy ơi, vị tiền bối này... là thần thánh phương nào vậy?” Băng Thượng Quân nuốt nước bọt, tò mò hỏi.
Lâm Chính đang định trả lời.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Muộn vậy rồi còn ai gọi nữa?
Lâm Chính lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, không khỏi sững sờ.
Người gọi là Lương Huyền Mi của nhà họ Lương, em gái nuôi của Lâm Chính...
Anh nhấn nút nghe.
“Huyền Mi, sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh, anh đang ở đâu?” giọng nói của Lương Huyền Mi trong điện thoại run run.
“Anh ở khách sạn, có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Bây giờ em tới tìm anh!” Lương Huyền Mi vội vàng nói rồi cúp điện thoại.
Lâm Chính thấy hơi khó hiểu, nhìn gian phòng đã bị Trác Thần Võ làm bừa bộn, bèn nói: “Gọi người đến dọn dẹp đi, tôi đến đại sảnh đợi em gái, chắc có chuyện gì đó rồi”.
“Vâng thưa thầy”.
“Cậu Lâm, để tôi đi cùng cậu. Lúc này tốt nhất cậu đừng đi một mình, để tránh phiền toái”.
“Ừ", Lâm Chính đi thẳng xuống tầng một khách sạn.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Lương Huyền Mi đã vội vàng cháy tới, vô cùng phấn khích.
“Anhl”
Cô ta chạy tới, nằm lấy tay Lâm Chính, nói: “Anh, lập tức đi theo eml”
“Đi? Đi đâu?” “Anh đừng hỏi nhiều, đi theo em đãi” Lương Huyền Mi sốt ruột nói.
Lâm Chính cau mày, do dự một lúc rồi cùng Lương Huyền Mi đi ra ngoài.
Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao cũng đi theo.
Một chiếc taxi đậu bên ngoài khách sạn, bốn người ngồi lên xe đi về phía ngoại ô Yên Kinh.
“Huyền Mi, muộn vậy rồi chúng ta còn đi đâu?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Lương Huyền Mi nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Anh, em nghe nói anh hẹn Lâm Cốc nhà họ Lâm đánh trận sinh tử tại đỉnh núi Yên Long vào sáng mai phải không?”
“Đúng vậy. Sao thế? Nhà họ Lương cũng nhận được tin tức rồi à?”
“Không chỉ nhà họ Lương mà bây giờ cả Yên Kinh đều biết rồi, rất nhiều người bên ngoài Yên Kinh đang đến đây!”
“Yên Kinh thật náo nhiệt!”
“Anh, đến lúc này rồi anh còn tâm trạng đùa giỡn sao? Anh có biết Lâm Cốc kia là người thế nào không? Anh không đánh thắng ông ta đâu! Ngoài thực lực phi phàm, sau lưng hẳn còn có hậu thuẫn mạnh mẽ, không phải chỉ mỗi nhà họ Lâm! Nếu ngày mai tham gia trận chiến, anh chắc chắn sẽ chết!" Lương Huyền Mi lo lắng nói.
“Huyền Mi, em không tin tưởng anh em sao?” Lâm Chính cười hỏi.
“Không phải em không tin tưởng anh, mà là anh không thể thăng được, bởi vì Lâm Cốc không thể xảy ra chuyện, nếu không người phía sau ông ta sẽ điên cuồng báo thù anh! Đến lúc đó, thì xong đời!” Lương Huyền Mi lo lắng đến mức nước mắt trào. trực.
“Vậy em định làm gì?” “Em đưa anh đi gặp một người! Bây giờ chỉ có người này mới có thể hủy trận đấu và chấm dứt tất cải"
“Chuyện này... Huyền Mi, không cần đâu!”
“Anh, anh nghe lời em một lần đi! Em nhờ bạn bè nói mãi đối phương mới chịu gặp chúng ta! Chỉ cần đối phương đồng ý ra mặt thì chuyện này sẽ kết thúc, anh cũng sẽ bình an vô sự”, Lương Huyền Mi nói.
“Nhưng mà Huyền Mi...”
“Anh đừng nói nữa, đến nơi rồi!"
Lương Huyền Mi nói.
Taxi đậu lại bên đường, Lương Huyền Mi nhanh chóng trả tiền rồi nói với Lâm Chính: “Anh xuống xe đi, đi thôi!”
Lâm Chính do dự.
“Cậu Lâm, đã đến đây rồi, chúng ta đi xem xem”, Chiêm Nhất Đao phía sau nói.
“Được thôi” Lâm Chính gật đầu: “Đã đến rồi thì chúng ta đi xem thử”.
Mấy người họ xuống xe, đi theo Lương Huyền Mi đến một ngôi biệt thự trong vùng ngoại ô.
“Huyền Mi, ở đây!"
Đến gần biệt thự, một người đàn ông đẹp trai vẫy tay với Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi hơi giật mình, liếc nhìn Lâm Chính, rồi bước nhanh về phía người đàn ông...