Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Trạch Thiên Các nằm ở một ngọn núi cao thuộc khu vực trung tâm của vực Diệt Vong.

Ngọn núi này vươn đến tận mây xanh, nguy nga sừng sững, nhìn rất tráng lệ.

Trong một thiên điện trên đỉnh núi, Lâm Chính đang ngồi chính giữa điện đường, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong điện đường bày mười mấy lò đan, mỗi lò đan đều đang cháy rực.

Củi đốt lò đan đều được lấy từ loại gỗ cây phối chế đặc biệt, thế nên ngọn lửa tỏa ra cũng có màu tím.

Khoảng nửa ngày sau, mấy người của Lôi Trạch Thiên Các bước vào điện đường, mở lò đan, lấy dược hoàn đã được luyện chế xong ra, đặt lên mâm rồi bày trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính cầm lấy một viên, quan sát kĩ càng, không nhịn được tán thưởng: "Đan tốt!".

"Xem ra cậu Lâm rất hài lòng với đan dược của Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi!".

Lôi Hổ cười sang sảng bước vào thiên điện.

"Vực Diệt Vong quả nhiên là nơi thần kỳ, không chỉ có vô số kỳ hoa dị thảo, mà phương pháp luyện chế đan dược cũng khác biệt hẳn, hôm nay tôi coi như được mở mang tầm mắt rồi", Lâm Chính cười nói.

"Số đan dược này đều được chuẩn bị riêng cho cậu Lâm, có thêm hiệu quả của số dược hoàn này củng cố thì xuống thần mộ chí tôn sẽ càng đảm bảo hơn", Lôi Hổ cười đáp.

"Dược hoàn chỉ có vai trò phụ trợ, muốn chuyến đi này bình an vô sự, thuận lợi trở về, chỉ dựa vào dược vật thì chưa đủ, tôi phải tìm hiểu tất cả về thần mộ chí tôn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng".

"Ha ha, cậu Lâm nói đúng, nhưng thực ra Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi cũng không được coi là có nhiều thông tin về thần mộ chí tôn. Tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả thông tin chúng tôi đang có hiện giờ, điều này thì cậu Lâm không cần lo lắng".

"Thế thì tốt, tôi nghĩ ông cũng không muốn chuyến đi này của tôi thất bại nhỉ?", Lâm Chính mỉm cười nói.

"Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đã chờ 50 năm, đời người có bao nhiêu cái 50 năm chứ? Sao tôi lại không mong cậu Lâm thành công cho được?".

Lôi Hổ mỉm cười, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh, vẫy tay.

Một người hầu bưng trà thơm lên.

Lôi Hổ nhấp một ngụm, bình thản nói: "Thần mộ chí tôn là một thần mộ viễn cổ ẩn ở vùng đất Thiên Nguyên của vực Diệt Vong".

"Thần mộ này được vô tình phát hiện ra vào 200 năm trước, từ khi phát hiện đến nay đã mở ba lần. Lần đầu tiên mở có ba nghìn người xuống thần mộ, kết quả không một ai trở về. Lần thứ hai mở có hai nghìn cường giả đến từ các thế tộc xuống thần mộ, nhưng những người này cũng ở lại thần mộ vĩnh viễn, không ai còn sống trở về. Lần thứ ba thần mộ mở cũng tức là 50 năm trước, số người đi lần này rất ít, chỉ có hơn trăm người xuống đó, bởi vì bọn họ biết không phải ai cũng xuống được thần mộ, chỉ có những người dưới 50 tuổi mới có thể chịu đựng được chướng khí của nơi này. Càng nhiều người đi thì chướng khí càng nồng nặc, người chết cũng càng nhanh. Tất cả thông tin về thần mộ mà chúng tôi biết cũng là có được trong lần mở này".

"Ồ? Nói vậy là trong hơn một trăm người này có người sống sót?", Lâm Chính hỏi.

"Có bảy người sống sót, mang theo một số tình hình trong thần mộ ra ngoài, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?".

"Chỉ là sau khi thoát khỏi thần mộ, tất cả bảy người này đều chết bất đắc kỳ tử sau bảy ngày", Lôi Hổ khàn giọng đáp.

"Chết bất đắc kỳ tử? Lẽ nào... là trúng độc?", sắc mặt Lâm Chính đanh lại.

"Nguyên nhân cụ thể thì không biết, có người đã giải phẫu thi thể của bọn họ, nhưng không phát hiện được bất cứ độc tố gì".

"Vậy sao?".

Lâm Chính xoa cằm suy tư.

Đúng lúc này, một người của Lôi Trạch Thiên Các vội vàng chạy vào đại điện.

"Lôi Hổ đại nhân, những người đến cao nguyên Thiên Thần đã trở về ạ".

"Ồ? Mọi chuyện sao rồi?", Lôi Hổ đặt chén trà xuống, vội hỏi.

"Cao nguyên Thiên Thần đã bị thiêu cháy".

"Vậy sao?".

Lôi Hổ gật đầu, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: "Cậu Lâm, giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?".

"Ừm".

Lâm Chính gật đầu: "Nếu Lôi Trạch Thiên Các đã tỏ thành ý, thì tôi phải cố gắng hết sức rồi, Lôi Hổ đại nhân cứ yên tâm, tôi sẽ xuống thần mộ chí tôn".

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt".

Lôi Hổ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lại có một người nữa vội vàng đi vào thiên điện.

Người kia nhìn Lôi Hổ, chần chừ một lát, ôm quyền nói: "Lôi Hổ đại nhân, xảy ra chuyện rồi..."

"Xảy ra chuyện?", Lôi Hổ sửng sốt.

"Mấy con ngựa già người của chúng ta cưỡi đến Thiên Thần Điện đã về đến nơi..."

"Vậy người của chúng ta đâu?".

"Việc này..."

Sắc mặt của người kia thay đổi, muốn nói lại thôi.

Lôi Hổ thấy thế thì lập tức biết đã xảy ra chuyện, đứng phắt dậy chạy ra ngoài.

Lâm Chính khẽ nhíu mày, cũng vội vàng đi theo.

Chỉ thấy ở cổng Lôi Trạch Thiên Các đang xôn xao.

Không ít người sắc mặt tái nhợt, còn có mấy người sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, đũng quần ướt sũng.

"Lôi Hổ đại nhân đến!".

Tiếng hô vang lên.

Mọi người vội vàng tản ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy?".

Lôi Hổ vội vàng đi tới.

Khi nhìn thấy mấy con ngựa già đứng ở cổng, ông ta cũng ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy mấy con ngựa treo từng chiếc đầu người đầm đìa máu tươi, chiếc đầu nào cũng có vẻ mặt dữ tợn, chết rất thê thảm, cùng với sự lắc lư của thân ngựa, những chiếc đầu này cũng đang lắc lư theo.

Cảnh tượng vô cùng quỷ dị!

Nhưng điều khiến Lôi Hổ kinh hãi hơn là thứ được treo trên cổ một con ngựa trong số đó.

"Mau lấy lại đây!", Lôi Hổ quát.

"Vâng!".

Một người của Lôi Trạch Thiên Các lập tức bước tới, lấy tấm lệnh bài trên cổ ngựa xuống, đưa cho Lôi Hổ.

"Chiến lệnh Thiên Thần?".

Lôi Hổ quan sát kĩ càng, sắc mặt đanh lại.

"Đây là cái gì vậy?", Lâm Chính ở phía sau bước tới hỏi.

"Lệnh bài tuyên chiến!".

Lôi Hổ mặt không cảm xúc đáp: "Thiên Thần Điện chính thức tuyên chiến với Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, cậu Lâm, cậu đã đạt được mục đích rồi đấy".

"Lôi Hổ đại nhân, Lôi Trạch Thiên Các các ông và Thiên Thần Điện sớm muộn cũng sẽ đánh nhau, tôi chỉ thúc đẩy cho nó xảy ra sớm hơn thôi", Lâm Chính bình thản nói.

"Lẽ nào chúng tôi và Thiên Thần Điện không thể trở thành đồng minh được sao?", Lôi Hổ hừ mũi nói.

"Với sự hiểu biết của tôi về Thánh Quân Diệp Viêm, loại người cao ngạo bất kham như hắn sao có thể vừa mắt Lôi Trạch Thiên Các chứ? Hơn nữa với thực lực của Thiên Thần Điện hiện giờ, bọn họ rất có khả năng sẽ thăng cấp lên thành thế tộc siêu bá chủ, đây là điều mà Lôi Trạch Thiên Các không muốn nhìn thấy. Nếu đã có mâu thuẫn, lại không thể làm đồng minh, xâm hại đến địa vị và lợi ích của nhau, thì sao các ông có thể khoanh tay đứng nhìn được? Tôi nghĩ các ông nên suy nghĩ cách đối phó với Thiên Thần Điện từ sớm đi", Lâm Chính nói.

Lôi Hổ hơi khựng lại, nhìn Lâm Chính đầy thâm ý, sau đó khàn giọng nói: "Lấy những chiếc đầu này xuống, dùng quần áo của họ bọc lại rồi chôn ở sau núi. Các cậu đừng lo lắng sợ hãi, để tôi đi bẩm báo với các chủ".

Dứt lời, ông ta cầm theo chiến lệnh Thiên Thần vội vã rời đi.

Lâm Chính không vội đi ngay, mà yên lặng đứng chờ ở cổng.

Mọi người không hiểu ý anh, nhưng cũng không quan tâm.

Chẳng mấy chốc, người ở cổng đã đi gần hết.

Hơn 20 phút nữa trôi qua, mới nhìn thấy một bóng người lảo đảo đi lên Lôi Trạch Thiên Các.

Lâm Chính nhìn thấy, lập tức bước tới.

"Tông chủ đại nhân vẫn ổn chứ?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK