Nghe thấy âm thanh này, mọi người đều giật mình nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Họ nhìn thấy Lâm Chính dẫn đầu một nhóm cao thủ của liên minh Thanh Huyền đi tới.
Ngay cả những cao thủ của long mạch dưới lòng đất cũng tới.
"Là minh chủ!"
"Minh chủ đến rồi!"
"Bái kiến minh chủ!"
"Bái kiến minh chủ!"
Mọi người đều vui mừng đến mức quỳ xuống và hô lên.
Xung quanh vang lên tiếng hô không ngớt.
"Mọi người đứng dậy cả đi”.
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó nhìn các thành viên của liên minh Thanh Huyền đã ngã xuống đất, vẻ mặt anh không được tự nhiên.
Anh nhìn những người trong Đại hội và hừ lạnh: "Các người ra tay ngay trong liên minh Thanh Huyền của chúng tôi? Ai cho các người cái quyền đó?"
"Đương nhiên là Đại hội rồi”.
Gã đàn ông đi đầu mỉm cười, nheo mắt nói: “Lâm thần y, Đại hội có quy định, nếu gặp kẻ dám vi phạm quy tắc và khiêu khích quyền uy của Đại hội thì đội duy trì trật tự có quyền xử tử ngay lập tức. Bởi vì đội duy trì trật tự là tổ chức của Đại hội mà thần thánh cũng không thể xâm phạm. Lâm thần y, tôi nghĩ anh nên nghiên cứu quy tắc của Đại hội đi”.
Đội duy trì trật tự là lực lượng đặc biệt của Đại hội, tổ chức này cũng có địa vị rất cao trong Đại hội. Thậm chí người của tổ chức này đôi khi còn không cần tuân theo quy tắc của Đại hội.
Điều này cũng dẫn đến việc các thành viên của đội duy trì trật tự lúc nào cũng kiêu ngạo và độc đoán, ngay cả những người trong Đại hội cũng bị bọn họ xem thường.
Nhưng Lâm Chính nhìn những kẻ này không thuận mắt.
"Cho nên ý anh là người của liên minh Thanh Huyền đã khiêu khích anh?"
"Hiển nhiên”.
"Bọn họ khiêu khích như thế nào?"
"Khi nhìn thấy chúng tôi, họ không cư xử lịch sự. Thay vào đó, bọn họ lại nói những lời thô lỗ. Đây không phải là hành động khiêu khích sao?"
Gã đàn ông nheo mắt cười khẩy: "Lâm thần y, tôi khuyên anh nên cư xử cho phải phép, nếu không tôi sẽ coi lời nói và hành động của anh là khiêu khích. Anh phải hiểu hậu quả của việc khiêu khích đội duy trì trật tự của Đại hội là rất nghiêm trọng!"
Những người xung quanh nghe gã đàn ông nói vậy mà tức muốn nổ phổi.
Còn dám nói người của liên minh Thanh Huyền đang khiêu khích, rõ ràng là đội duy trì trật tự này đang khiêu khích thì có.
Nhưng ai cũng sợ quyền uy của Đại hội, nên dù tức giận cũng không ai dám lên tiếng.
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc, nói: "Đây chỉ là lời nói phiến diện của anh. Nếu chỉ dựa vào anh thì anh nói gì chẳng được, làm sao thuyết phục được người khác?"
"Ý anh là sao?"
Gã đàn ông nọ cau mày.
"Tôi muốn anh đưa ra bằng chứng để chứng minh người của tôi đã khiêu khích anh!"
"Chuyện kiểu này mà cũng cần bằng chứng sao?"
“Tại sao lại không cần bằng chứng chứ?”
Lâm Chính lạnh lùng đáp: "Nếu đã là thành viên của Đại hội, anh nên nói có sách mách có chứng. Nếu anh không thể đưa ra bằng chứng, tôi hoàn toàn có thể cho rằng anh đang cố ý giết người bừa bãi trên địa bàn của liên minh Thanh Huyền chúng tôi. Tôi cũng có thể nhận định rằng anh đang cố tình khiêu khích liên minh Thanh Huyền của tôi!”
"Ồ?"
Gã đàn ông không chút hoảng sợ, ngược lại còn khoanh tay, nheo mắt nhìn Lâm Chính, cười hỏi: "Vậy Lâm thần y, anh định làm gì chúng tôi?"
"Bất cứ kẻ nào dám khiêu khích liên minh Thanh Huyền của chúng tôi đương nhiên sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức!"
Lâm Chính gằn giọng đáp.
Khoảnh khắc anh nói ra những lời này, tất cả những cao thủ của liên minh Thanh Huyền đã vây quanh đám người của Đại hội, vây chặt đến nỗi con kiến cũng không chui lọt.
Những kẻ trong đội duy trì trật tự cau mày.
Bọn họ có lẽ không ngờ rằng những người của liên minh Thanh Huyền lại táo bạo đến mức dám bao vây họ.
Tình cảnh bắt đầu rơi vào bế tắc.
Nhưng vào lúc này, Nam Ly thành chủ tựa hồ nhận ra cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng bước tới nói: "Minh chủ, chiếc xe mà những người này đi tới, hình như là của Từ Chính tiên sinh!"
"Cái gì?"
Lâm Chính hô hấp như dừng lại một nhịp.