Ánh sáng kỳ lạ tiếp tục phát sáng trước mặt Lâm Chính. Anh ngồi trước chiếc hộp, nhìn chăm chăm vào truyền thừa của Phạm Thiên Đại Thánh trước mặt.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đang tập trung tinh thần để luyện chế đan dược. Lần tấn công trước ở Thánh Sơn đã khiến đan dược của Dương Hoa bị tiêu hao rất nhiều. Vì vậy cần nhanh chóng bổ sung.
Hơn nữa không lâu sau đó thiên kiêu hạng nhất còn gây khó dễ, vì vậy hai người họ không thể tăng cường luyện dược để đảm báo chiến lực cho Dương Hoa được.
Một lúc sau...Một nồi đan dược được luyện thành công. Hai người mồ hôi nhễ nhại nằm ra đất thở yếu ớt.
“Vất vả rồi”, Lâm Chính cất chiếc hộp đi. Anh bước tới, ghim châm lên người bọn họ.
“Thần y Lâm khách khí rồi”, Thẩm Niên Hoa mỉm cười sau đó nhìn chiếc hộp trong tay Lâm Chính và hỏi bằng vẻ nghi ngờ: “Thần y Lâm, mấy ngày này anh đều nhìn chăm chăm chiếc hộp này, nó có gì kỳ diệu sao?”
“Chiếc hộp này là của một vị đại năng, bên trong có truyền thừa của ông ấy. Tôi muốn tìm cơ hội từ nó nên hi vọng…”, Lâm Chính thở dài, lắc đầu.
“Hi vọng sao?”, hai người nhìn nhau bằng vẻ nghi ngờ.
“Lần này, tôi đã được gặp thiên kiêu hạng nhất của Thánh Sơn. Mặc dù không được thấy hình dáng thật nhưng tôi có thể cảm nhận được khí tức của đối phương. Người này là người có thực lực mạnh nhất trong những người mà tôi từng gặp. Tôi đã không thể đoán được tu vi của anh ta đang ở mức nào nữa rồi. Tuy nhiên tôi biết nếu tôi đối đầu với anh ta thì có khả năng…không thể thắng”.
“Thiên kiêu hạng nhất mạnh tới như vậy sao?”, Bạch Nan Ly bàng hoàng.
Mặc dù bọn họ biết Lâm Chính chưa lâu nhưng dù đối diện với khó khăn nào thì Lâm Chính cũng chưa bao giờ để lộ biểu cảm như vậy. Thiên kiêu hạng nhất đó khủng khiếp tới mức nào chứ?
“Vì vậy tôi cần sớm có sự chuẩn bị. Thế nhưng thứ thứ mà tôi có e rằng không đủ để chống lại anh ta. Vì vậy tôi muốn tìm cơ hội từ truyền thừa của Phạm Thiên Đại Thánh, để xem có cách gì giúp tôi đối phó được với đối thủ hay không”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hóa ra là vậy”, hai người còn lại trầm mặt.
“Thần y Lâm, bất luận là đối diện với khó khăn nào thì chỉ cần cố hết sức là được. Anh không cần quá lo lắng, chúng ta đều có số mệnh cả, nếu như thật sự tới lúc đó thì chúng tôi sẽ đồng lòng với anh để vượt qua ải khó khăn”, Thẩm Niên Hoa nhìn vẻ mệt mỏi của Lâm Chính mà thấy đau lòng.
“Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người”, Lâm Chính mỉm cười, sau đó tiếp tục suy nghĩ.
Thẩm Niên Hoa nhìn bóng lưng mệt mỏi của anh mà rưng rưng nước mắt. Cô ta quay người, tiếp tục canh lửa và luyện đan.
“Niên Hoa”, Bạch Nan Ly giật mình.
Theo lý mà nói bọn họ nên nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ. Thế nhưng Thẩm Niên Hoa chỉ tiếp tục luyện, không hề nghỉ ngơi. Bạch Nan Ly nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thẩm Niên Hoa thì bỗng hiểu ra điều gì đó cũng ngồi xuống theo.
Từng nồi đan dược được luyện ra tiếp nhưng vẫn không đủ. Hai người bặm môi, cố gắng luyện thêm tiếp. Cứ thế hai ngày trôi qua, hai người mệt tới mức muốn đổ cả ra.
Lâm Chính vẫn ngồi trước chiếc hội và tham ngộ điều gì đó. Không biết phải mất bao nhiêu lâu anh bỗng nhiên ngồi dậy, quay người cầm chiếc hộp chạy ra ngoài phòng thuốc.
“Thần y Lâm”, Thẩm Niên Hoa yếu ớt kêu lên. Thế nhưng Lâm Chính chẳng hề quay đầu lại.