“Đây là gì?”.
Lâm Chính không khỏi lên tiếng hỏi.
Người xung quanh cũng không hiểu ra sao.
Cấp trên để Lâm Chính đợi ở đây một tiếng chỉ để đợi khúc củi mục này thôi sao?
Cổ Cương lại vội vàng giải thích.
“Tướng Lâm, đây là Đông Phương Lệnh, tín vật của Dịch Thái Công, bố của Dịch Công, giao cho đảo chủ Đông Phương Thần Đảo thời khai quốc. Ý của Dịch Công là mời cậu giữ lệnh bài này, đến Đông Phương Thần Đảo điều động ba nghìn tinh nhuệ trên đảo, trợ giúp cậu diệt Thiên Ma Đạo!”.
Mọi người nhìn nhau, trên mỗi gương mặt đều đầy vẻ khó hiểu.
“Đông Phương Thần Đảo? Đã nghe qua chưa?”.
“Chưa từng nghe qua!”.
“Đó là đâu?”.
“Chẳng lẽ là nơi tương tự đảo Thần Hỏa?”.
“Có lẽ vậy”.
Tiếng bàn tán vang lên không dứt.
Lâm Chính cũng rất tò mò, nhìn người đó, hỏi: “Đông Phương Thần Đảo ở đâu?”.
“Đây là địa chỉ!".
Cổ Cương lấy một bản vẽ đã ố vàng trong chiếc hộp có khóa mật mã giao cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy xem qua, đó là một bức vẽ Cửu Cung Bát Quái, nhưng bức vẽ này khác với bức vẽ bình thường, trên Cửu Cung Bát Quái có một đường dài màu đỏ nối từ Tây sang Đông!
“Đông Phương Thần Đảo là một tiên đảo cách xa với đời! Nó cũng thuộc lãnh thổ của Long Quốc chúng ta, nằm ở khu vực biển Đông của Long Quốc, nhưng vị trí của nó rất khó phát hiệ. Bởi vì quanh đảo có sương mù tự nhiên bao bọc, cộng thêm xung quanh sương mù mưa to liên tục, thuyền chài ngày thường không thể đến gần đảo, ngay cả máy bay tàu chiến cũng không dám đến gần. Bởi vì từ trường trong sương mù rất mạnh, làm nhiễu sóng và radar, cho nên người ngoài không vào được đảo này, người trên đảo cũng không ra được, đương nhiên thông tin về đảo này đã ít lại càng ít”, Cổ Cương giải thích.
“Hóa ra là vậy?”.
“Không ngờ trên đời này lại có cả hòn đảo như vậy, tiên nhân sống trên đảo này sao?”.
Mạn Sát Hồng và những người khác không khỏi cảm khái.
Cổ Cương mỉm cười: “Không phải tiên nhân, họ cũng là con dân của Long Quốc như chúng ta, thời kỳ chiến tranh bảo vệ đất nước, cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đều ra trận, trợ giúp đại quân đánh bại kẻ xâm lăng, đều có công lớn! Nhưng bọn họ không cần ban thưởng, lúc đất nước thái bình thì quay về đảo, đồng thời giao Đông Phương Lệnh cho Dịch Thái Công, nói rằng nếu sau này có chuyện gì thì có thể điều động bọn họ thông qua lệnh bài này, nhưng phải là đại sự của Long Quốc, bọn họ chắc chắn sẽ không chối từ”.
Lâm Chính nghe vậy lặng lẽ gật đầu.
“Đúng là nghĩa sĩ!”.
“Tướng Lâm, đường màu đỏ trên bức vẽ chính là con đường đến đảo. Cậu chỉ cần đi dọc theo đường này là có thể tránh được gió bão, thuận lợi lên được đảo!”, Cổ Cương lại nói.
“Tôi hiểu rồi! Nếu đã như vậy thì phải mau mau xuất phát!”.
Lâm Chính nói.
Nói không chừng không bao lâu nữa Thiên Ma Đạo sẽ đến tàn sát thành phố, dùng hiến tế quỷ đầu ma.
Bây giờ thời gian cấp bách.
“Được, tôi sẽ sắp xếp tàu chiến ngay!”.
“Vâng!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Chủ tịch Lâm, những người đã bị bắt thì sao? Mã tổng vẫn còn ở trong tay bọn họ!”.
Từ Thiên sốt ruột.
“Nếu bây giờ tôi đi cứu, chắc chắn bọn chúng sẽ dùng họ để uy hiếp tôi. Bọn chúng có con tin trong tay, dù tôi tấn công Thiên Ma Đạo cũng sẽ bị bó tay bó chân, rơi vào bất lợi. Bây giờ chuyện tôi cần làm là ổn định Thiên Ma Đạo, không để bọn họ hại đám người Mã Hải, đồng thời tìm được vị trí Mã Hải bị nhốt, chờ thời cơ cứu người!”.
Lâm Chính nói: “Thế này, tôi đến Thiên Ma Đạo một chuyến, đợi Cổ Cương sắp xếp ổn thỏa, tôi sẽ lên đảo dẫn cao thủ của Đông Phương Thần Đảo đến giúp đỡ! Các ông hãy phái thêm tai mắt đến Thiên Ma Đạo, điều tra nơi nhốt đám người Mã Hải, thu thập tin tức, chuẩn bị cứu viện!”.
“Vâng!”.
Từ Thiên chạy đi.
Lâm Chính thu dọn một phen, một mình lái xe đến Thiên Ma Đạo.
Mã Hải và những người khác bị bắt, rõ ràng Thiên Ma Đạo muốn dụ Lâm Chính đến đó.
Do đó, Lâm Chính dẫn theo nhiều người cũng vô dụng, thay vì vậy chi bằng đơn thương độc mã đến đó đàm phán với bọn họ.
Thời gian vô cùng cấp bách, Lâm Chính thậm chí không kịp gặp mặt Tô Nhu.
Anh giữ vô lăng, nhấn ga hết cỡ, xe lao về phía trước như điên.
Dưới chân núi Ma Sơn của Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính xuống xe, bước từng bước đến khu vực của Thiên Ma Đạo.
Vô số ma nhân bên ngoài đã thấy bóng dáng của anh, cũng nhận ra sát thần đó là ai, nhưng không ai dám lỗ mãng mà di chuyển theo Lâm Chính từng chút một.
Không lâu sau, một bóng người đã xuất hiện trước mặt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, đã lâu không gặp, không ngờ cậu lại đích thân đến Thiên Ma Đạo chúng tôi! Đúng là khách hiếm có!”.
Tử Long Thiên nhìn anh, trong mắt tràn ngập vẻ sâu xa.
“Người của tôi đâu?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Yên tâm, bọn họ vẫn yên ổn, mặc dù không còn tay chân, nhưng mạng vẫn còn”.
Tử Long Thiên nheo mắt lại, nói.
“Các ông bắt người của tôi là định dùng bọn họ đe dọa tôi sao? Nếu vậy thì tôi nghĩ các ông lầm rồi! Mặc dù bọn họ làm việc cho tôi rất lâu, nhưng dù gì bọn họ cũng chỉ là thuộc hạ của tôi, tôi không thể hi sinh mạng mình vì bọn họ! Cho nên tôi khuyên các người hoặc là thả người, hoặc là đợi sự trả thù của tôi!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ha ha ha ha!”, Tử Long Thiên cười lớn: “Thần y Lâm, cậu là ai tưởng tôi không biết sao? Cậu không quan tâm đến thuộc hạ của cậu? Cậu cứ thích nói những lời đó! Đâu phải ai cũng ngốc, cậu thành thật một chút thì hơn!”.
Lâm Chính sửng sốt, nói: “Rốt cuộc các người muốn thế nào?”.
“Thật ra ý của đạo chủ rất đơn giản!”.
Tử Long Thiên mỉm cười đi tới, hai mắt đỏ như máu híp lại: “Đạo chủ muốn hợp tác với cậu, bắt tay mở ra một chân trời mới, không biết cậu… có hứng thú không?”.