Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bịch!

Âm thanh nặng nề vang lên.

Những gợn sóng xung kích hủy diệt lập tức lan ra xung quanh.

Các tòa nhà xung quanh đều bị san phẳng.

Tòa nhà treo thưởng dựng hết kết giới này đến kết giới khác để ổn định tòa nhà khỏi bị sụp đổ.

Lúc này, dù trong ánh sáng hay trong bóng tối, mọi người đều nín thở nhìn hai bóng người đang giằng co trong trận chiến.

Mặc dù nói Lâm Chính đang đấu với Trấn Ngục Võ Thần, nhưng phần lớn thời gian anh đều chỉ ở thế phòng thủ, trên người cũng bị thương rất nhiều chỗ, cực kì thê thảm.

Đòn tấn công của Trấn Ngục Võ Thần nhanh đến mức kinh thiên động địa, xuyên suốt các hiệp, ông ta suýt chút nữa đã lấy được đầu của Lâm Chính mấy lần, nếu không phải Lâm Chính phản ứng kịp thời, e rằng anh đã đi lãnh cơm hộp từ lâu.

Tuy nhiên, may mắn thay, khả năng tự hồi phục của Lâm Chính nhanh đến kinh ngạc, cho dù trúng bao nhiêu đòn của Trấn Ngục Võ Thần, chỉ cần vết thương không chí mạng thì có thể hồi phục nhanh chóng.

Cho nên, Lâm Chính vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ tiếp.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, việc Lâm Chính bị ông ta giết cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Làm sao đây?"

Lâm Chính nhanh chóng vung Tuyệt Thế Tà Kiếm và Thiên Sinh Đao, ánh mắt cứng đờ, đầu óc quay cuồng.

"Sao vậy? Cảm thấy tuyệt vọng rồi ư? Tôi đã nói rồi, cậu không phải là đối thủ của tôi! Nhưng cậu không cần quá lo lắng, tôi thấy cái đầu và di sản của cậu rất có giá trị đấy, cho nên sau này tôi sẽ chôn đầu của cậu chung một chỗ với bọn họ, thấy sao hả?"

Trấn Ngục Võ Thần thấp giọng cười, trong ánh mắt là vẻ trêu chọc, nhưng ra tay lại không có một chút thương xót.

Đùng!

Trấn Ngục Võ Thần lại tung ra một cú đấm, không để ý đến thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm mà đánh thẳng vào lưỡi kiếm.

Lâm Chính lại bị đẩy lùi, nặng nề ngã xuống đất.

"Bây giờ, cũng đã đến lúc tôi nên lột da, bẻ gãy xương cậu và chặt cậu thành hàng ngàn mảnh rồi!"

Ánh mắt Trấn Ngục Võ Thần trở nên băng giá, hai tay nhanh chóng kết ấn, thi triển công pháp.

Lâm Chính lại đứng lên, trừng mắt nhìn Trấn Ngục Võ Thần chuẩn bị ra tay.

Nhưng vào thời khắc quan trọng.

"Trấn Áp Chư Ma!"

Trấn Ngục Võ Thần đột ngột gầm lên.

Đùng!

Một tảng đá khổng lồ từ trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, lao thẳng về phía Lâm Chính.

"Cái gì?"

Lâm Chính sửng sốt, vội vàng giơ kiếm lên phản kháng.

Đùng!

Tảng đá từ tầng nham thạch rơi thẳng xuống, trúng thanh kiếm và cây đao Lâm Chính giơ lên.

Tảng đá này cực kỳ đồ sộ, giống như một ngọn núi nhỏ, nhưng bề ngoài trông giống bia mộ hơn.

Lực trấn áp của nó vượt xa sức mạnh thông thường, hơn nữa tầng nham thạch kinh khủng đến mức nào kia chứ?

Phải biết rằng tầng nham thạch là một thứ cấm kỵ đối với toàn bộ long mạch dưới lòng đất!

Tầng nham thạch tương đương với bầu trời của người dân nơi đây, không ai dám động vào tầng nham thạch này cả.

Nhưng bây giờ, thế mà Trấn Ngục Võ Thần thật sự có thể thao túng đá trên tầng nham thạch!

Sức mạnh này quả thực là tồn tại duy nhất trong số các Võ Thần!

"Bà tổ! Thế này là sao? Tại sao người đó có thể thao túng đá trên tầng nham thạch vậy chứ?"

Mắt Mị Mộng mở to, hàm răng run rẩy, cô ta run rẩy nhìn cảnh trước mắt.

Không cần nói cũng biết bà tổ Huyết Đao vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.

Bà ta không bao giờ có thể tưởng tượng rằng thực lực của Trấn Ngục lại trở nên mạnh mẽ như vậy!

Đấy chính là tầng nham thạch đấy!

Đó là thứ cấm kỵ trong lòng vô số người của long mạch dưới lòng đất!

"Sức mạnh của Trấn Ngục Võ Thần thậm chí còn mạnh hơn chúng ta nghĩ!"

Ánh mắt Mộ Dung Tùng lóe lên vẻ kinh hãi, ông ta khàn giọng nói: "Thằng nhóc này có thể chống chọi đấu với ông ta tới tận lúc này đúng thật là hiếm thấy!"

"Chủ tịch, nên làm gì đây?"

Đặng Mão nhanh chóng hỏi.

"Chờ đi!"

Mộ Dung Tùng nhìn chằm chằm vào nơi xảy ra cuộc chiến, rồi quát khẽ.

“Còn chờ sao?”

Đôi mắt Đặng Mão mở to, gần như không tin được.

Nhưng lúc này, bọn họ thật sự cũng bất lực.

Tảng đá giống như bia mộ rơi xuống từ tầng nham thạch mãnh liệt trấn áp Lâm Chính.

Lâm Chính nắm chặt thanh kiếm, muốn đẩy nó ra.

Nhưng cho dù anh có cố gắng thế nào, dù anh xoay chuyển ra sao cũng không thể tác động được một chút.

Tảng đá này giống như một ngọn núi lớn, mạnh mẽ đè lên đầu Lâm Chính.

Mặc dù chiêu thức của Lâm Chính rất kinh ngạc và linh hoạt, nhưng lại không có cách nào thoát ra ngay.

Anh giống như con khỉ bị Ngũ Hành Sơn trấn áp, chỉ có thể dùng hết toàn lực chống đỡ viên đá này, nếu dám lơ là, hòn đá sẽ rơi xuống nghiền nát anh hoàn toàn.

Bị tảng đá khổng lồ đè xuống, Lâm Chính như ba ba trong rọ.

Trấn Ngục Võ Thần ở đằng kia đi về phía Lâm Chính.

Nhìn Trấn Ngục Võ Thần đang từng bước tiến tới, ánh mắt Lâm Chính ngày càng ảm đạm.

"Không thể động đậy được đúng không? Nhóc con, thực lực của cậu vẫn còn quá kém cỏi, ngay cả bản chất của sức mạnh chân chính, bí ẩn của vạn vật chúng sinh mà cậu cũng chưa hiểu được!"

"Trong mắt tôi, cậu chỉ là một tên hề nhảy nhót, không khác gì bọn chúng, nếu không phải vì tôi quan tâm cậu, cậu cho rằng bây giờ cậu còn sống sao? Cậu thật sự cho rằng cậu có thể đấu ngang tay với tôi sao?"

"Cậu sai rồi, tất cả chỉ là do tâm trạng tôi tốt mà thôi”.

"Tôi sẽ giết chết cậu, trên trời dưới đất, không ai có thể cứu, không ai có thể giúp cậu hết!"

"Giống như bây giờ vậy!"

Trấn Ngục Võ Thần đi tới trước mặt Lâm Chính, trong mắt hiện lên tia sát ý ghê tởm.

"Bây giờ tôi sẽ lột da, rút xương cậu, xem thử cậu có thể chống cự như thế nào nhé?"

Nói xong, ông ta dùng một tay túm lấy đầu Lâm Chính.

Nhìn dấu hiệu này, xem ra ông ta định lặp lại chuyện đã làm với Huyết Đồ Võ Thần và Bôn Lôi Võ Thần, xé toạc đầu Lâm Chính cùng xương sống của anh.

Nhưng vào thời khắc quan trọng.

"Ông có thể làm được sao?"

Lâm Chính đột nhiên quát khẽ.

"Hả?"

Trấn Ngục Võ Thần sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt. . .

Một số lượng lớn âm thanh xé gió đột nhiên vang lên.

"Cái gì?"

Trấn Ngục Võ Thần thở dốc, nhìn sang.

Nhưng lại thấy hai bên trái phải, một số lượng lớn phi kiếm xuất hiện.

Những thanh phi kiếm này vô cùng kỳ lạ, dường như xuất hiện từ không trung, trong nháy mắt đã có mấy chục vạn thanh kiếm.

Chúng tụ thành sông, hung hăng lao về phía này.

Lông mày của Trấn Ngục Võ Thần nhúc nhích, ông ta lập tức thúc giục sức mạnh biến thành kết giới, chặn những lưỡi kiếm đang lao tới.

Nhưng những lưỡi kiếm này dường như vô tận, không có điểm dừng, cứ tiếp tục đập mạnh vào kết giới một cách dữ dội.

Chỉ trong chốc lát, kết giới đã xuất hiện vết nứt.

Vẻ mặt của Trấn Ngục Võ Thần không được tự nhiên cho lắm.

Thật là kỳ lạ!

Đùng đùng!

Đột nhiên, một thanh kiếm kỳ lạ xuất hiện.

Trấn Ngục Võ Thần dường như nhận ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Nhưng chỉ thấy một thanh thần kiếm đột nhiên rơi xuống trên đầu.

Thần kiếm dường như khóa chặt Trấn Ngục Võ Thần, từ trên trời giáng xuống và chém thẳng vào đầu ông ta.

Trấn Ngục Võ Thần sững sờ, vội vàng né tránh.

Thần kiếm nhắm trượt mục tiêu.

Nhưng khi ông ta né tránh, uy lực trấn áp của tấm bia đá này dường như được buông lỏng.

Lâm Chính nhân cơ hội dốc toàn lực, đẩy mạnh tấm bia đá sang một bên, phát động tấn công về phía Trấn Ngục Võ Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK