Sau khi Mạn Sát Hồng và đám ma nhân Vệ Hỏa quy thuận Lâm Chính, Lâm Chính đã nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ.
Thực ra bọn họ không trung thành với Thiên Ma Đạo đến như vậy.
Sở dĩ bọn họ lựa chọn tử chiến, liều mạng chấp hành nhiệm vụ, chỉ vì kết cục của kẻ bại trận là một chữ.
Chết!
Thiên Ma Đạo là một nơi vô cùng tàn khốc.
Nơi đó cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh có thể tùy ý giết chóc người yếu, những người cấp cao của Thiên Ma Đạo cũng tuyệt đối không nương tay với kẻ thất bại.
Cùng Đao cũng vậy.
Nếu lần này hắn không mang được đầu của Lâm Chính về thì cũng chỉ có đường chết.
Nếu bỏ trốn thì cũng trúng độc mất mạng.
Thế nên hắn không thể không tử chiến.
Nhưng bây giờ Lâm Chính lại nói những lời như vậy... sao hắn có thể không động lòng chứ?
Cùng Đao suy nghĩ một lúc, khàn giọng nói: "Thần y Lâm, cậu... cậu thực sự có thể giải độc cho tôi sao?".
"Phải", Lâm Chính gật đầu.
"Hừ! Chém gió! Độc trên người tôi do chính tay Đại Ma Quân luyện chế, trên đời này ngoài Đại Ma Quan và đạo chủ ra, không ai có thể giải! Cậu đừng có lừa tôi!", Cùng Đao lạnh lùng hừ mũi nói.
"Sao tôi phải lừa anh? Hơn nữa, anh có gì đáng để tôi lừa? Phải biết rằng, tôi muốn giết anh thì dễ như trở bàn tay! Anh không phải là đối thủ của tôi! Nếu tính mạng của anh đã nằm trong tay tôi, vậy thì tại sao không chịu tin tưởng tôi một lần?", Lâm Chính bình thản nói.
Cùng Đao suy nghĩ một lát, đanh mắt nhìn Lâm Chính: "Mất bao lâu để giải được độc cho tôi?".
"Ba ngày!".
"Ba ngày? Không thể! Tuyệt đối không thể! Độc này của tôi do Đại Ma Quân luyện chế từ 3000 loại kịch độc đáng sợ nhất! Sao cậu có thể giải được trong ba ngày chứ?", Cùng Đao lại càng thấy khó tin hơn.
"Hay là chúng ta đánh cược nhé?".
"Cược thế nào?".
"Nếu trong ba ngày tôi giải được độc cho anh, tôi muốn anh đời đời kiếp kiếp trung thành với tôi, không được phản bội".
"Thế có là gì chứ? Nếu anh có thể giải độc trên người tôi, thì anh chính là bố mẹ tái sinh của tôi, tôi thề với trời sẽ trung thành với anh, trọn đời trọn kiếp, cho đến khi hồn bay phách tán", Cùng Đao lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng nếu cậu không giải được độc trên người tôi thì sao?".
"Tôi sẵn lòng cắt đầu xuống, hiến cho anh, để anh mang về", Lâm Chính đáp.
Cùng Đao nín thở: "Anh nói thật chứ?".
"Tôi cũng xin thề với trời, nếu làm trái lời thề sẽ hồn bay phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh", Lâm Chính nói.
"Được, tôi tin anh!", Cùng Đao gật đầu, cất cốt đao trong tay đi, khàn giọng nói: "Trong vòng ba ngày, cậu giải độc cho tôi, tôi trung thành với cậu! Nếu sau ba ngày không giải được độc, cậu làm trái lời thề, tôi sẽ liều mạng với cậu!".
“Chúng ta cứ chống mắt lên mà xem”.
Lâm Chính cười nói.
“Vậy bây giờ chúng ta hãy bắt đầu giải độc đi!”.
“Không vội, tôi đưa anh đến học viện Huyền Y Phái”.
Lâm Chính nói, nhìn về phía xa, thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang lái về phía này, liền quay người đi về phía đám người Cẩm Diệu.
“Cảnh sát đến rồi, tôi nghĩ chắc là các cô sẽ được bình an vô sự thôi. Tôi đi trước đây, nếu có chuyện gì thì có thể đến thẳng Dương Hoa tìm tôi”, Lâm Chính bình thản nói, rồi đưa Cùng Đao rời đi.
Đám Đoàn Hợp nghe thấy thế thì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bây giờ đối phương đã có thần y Lâm chống lưng, rõ ràng bọn họ không thể động đến Cẩm Diệu được nữa.
“Toi rồi!”.
Đoàn Hợp nhắm mắt lại, ngồi bệt xuống đất.
Còn Cẩm Diệu đã kích động đến mức nhảy cẫng lên.
Có lẽ cả đời cô ta cũng không thể quên được chuyện ngày hôm nay.
“Từ hôm nay trở đi, mình chính là tín đồ ngoan đạo nhất của thần y Lâm, anh ấy chính là tín ngưỡng của mình, đừng hòng ai thay đổi được”, Cẩm Diệu thầm thề trong lòng.