Chương 687: Là ai sai khiến anh?
Cạch!
Cửa phòng được đóng lại.
Tài xế gây tai nạn là Lý Nam đang bị còng tay lập tức ngẩng đầu lên.
Mặt anh ta đầy râu, người ngợm vô cùng chán chường, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, đồng thời cũng rất căng thẳng.
Thấy Lâm Chính và Từ Thiên tiến vào, Lý Nam lập tức sửng sốt, sau đó vội hỏi: “Các anh là ai? Cảnh sát Trương đâu?”.
“Anh ta ở bên ngoài, chúng tôi là người thân của người bị hại, đến đây để nói chuyện với anh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi thừa nhận, tôi uống rượu lái xe là không đúng, tôi cũng rất hối hận, tôi xin chịu mọi trách nhiệm. Dù ngồi tù hay đền tiền thì tôi cũng đồng ý… Xin lỗi, tôi thực sự rất xin lỗi…”, Lý Nam cúi đầu, dáng vẻ đầy tự trách.
“Tại sao anh lại uống rượu vào buổi trưa?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
Lý Nam há miệng, nhỏ giọng đáp: “Tại vì tâm trạng tôi không được tốt lắm”.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”.
“Đây là chuyện riêng của tôi…”
“Lý Nam, nếu cậu muốn được xử nhẹ tội, thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn phối hợp với Chủ tịch Lâm của chúng tôi. Cậu ấy hỏi gì thì cậu hãy trả lời nấy”, Từ Thiên ở bên cạnh đập bàn, tức giận quát.
Lý Nam giật nảy mình, nhìn Từ Thiên, rồi lại nhìn Lâm Chính, do dự một lát mới nhỏ giọng nói: “Tôi là người… thích bài bạc, thế rồi… thế rồi dạo này tôi bị thua hơi nhiều… tâm trạng… không được tốt lắm…”
“Chính vì chuyện này mà anh uống rượu vào giữa trưa? Sau đó còn lái xe?”.
“Đó là vì tôi đang vội về, hình như con gái tôi bị ốm…”, Lý Nam đáp.
“Vậy sao?”, Lâm Chính trầm mặc, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng lúc này, điện thoại của Từ Thiên đổ chuông.
Ông ta cầm điện thoại lên nhìn hiển thị cuộc gọi, sau đó nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu.
Từ Thiên lập tức cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.
Khoảng một phút sau, Từ Thiên trở lại, ghé vào tai Lâm Chính nhỏ giọng nói mấy câu.
Lâm Chính yên lặng gật đầu, một lát sau, dường như hiểu ra gì đó, anh ngoảnh sang nói: “Người đang ở đâu?”.
“Ở nhà, nhưng không bị sốt, rất khỏe mạnh”, Từ Thiên nhỏ giọng đáp.
“Ồ?”, ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia khác thường, hạ giọng nói: “Cứ đưa qua đây, để anh Lý Nam của chúng ta xem đi, dù sao anh ta cũng rất quan tâm đến con gái mình mà”.
“Vâng”, Từ Thiên gật đầu, rồi lại đi ra ngoài.
Lý Nam nghe thấy thế, sắc mặt liền tỏ vẻ lo lắng, đứng bật dậy nhìn Lâm Chính: “Cậu vừa nói gì vậy? Cậu muốn đưa gì đến cho tôi xem? Con gái cái gì chứ? Lẽ nào ý cậu là con gái tôi?”.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính thẳng thắn thừa nhận: “Anh xảy ra chuyện, tôi nghĩ chắc là con gái anh sẽ rất lo lắng, nên đưa cô bé đến đây thăm anh”.
“Cậu…”, Lý Nam cuống lên, đôi mắt bỗng chốc đỏ ngầu, tức giận gầm lên: “Tôi không cần biết cậu là ai! Tôi nói cho cậu biết, con gái tôi đang bị sốt rất nghiêm trọng, lập tức đưa nó đến bệnh viện ngay! Không được đưa nó đến đây!”.
“Tại sao? Sợ con gái anh nhìn thấy bộ dạng này của anh à?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
Lý Nam siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợn nói: “Tôi biết… chắc chắn cậu rất hận tôi, cũng oán giận tôi rất nhiều, nhưng chuyện đã xảy ra, hơn nữa tôi đã nhận tội, những việc nên chịu trách nhiệm tôi cũng đã chịu, sao cậu cứ phải làm khó tôi thế nhỉ? Nếu cậu vẫn còn tức giận thì đánh tôi đi, đấm tôi hai cái được không? Chỉ cần cậu muốn, cậu bảo tôi làm gì cũng được, nhưng tôi mong cậu đừng đưa con gái tôi đến đây, nó mới chỉ sáu tuổi, tôi không muốn để nó nhìn thấy dáng vẻ bố mình bị còng tay”.
Nói một hồi, Lý Nam liền chảy nước mắt.
“Nếu anh đã nghĩ như vậy thì hãy nói mọi chuyện cho tôi biết đi”, Lâm Chính bình thản nói.
“Những lời tôi nói đều là sự thật, vì thua tiền tâm trạng không tốt nên tôi đã uống hơi nhiều rượu, sau đó biết con gái bị sốt liền vội vàng về nhà, nên mới xảy ra cơ sự này. Tôi không lừa các cậu một chữ nào cả!”, tâm trạng Lý Nam trở nên kích động, sắc mặt bỗng đỏ bừng, ngay cả cơ thể cũng mất khống chế mà run rẩy.
“Hử?”.
Lâm Chính nhíu mày, bỗng nhiên nhận ra gì đó, liền túm lấy cánh tay Lý Nam, bắt mạch cho anh ta.
“Thuốc gây ảo giác?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, lập tức rút một cây châm bạc ra, đâm vào huyệt Thái Dương của Lý Nam.
Lý Nam lập tức trở nên yên tĩnh, đặt mông ngồi xuống ghế, thở hổn hển.
“Mạch tượng của anh hỗn loạn, khí huyết cuồn cuộn, các hiện tượng đều cho thấy anh đã dùng thuốc gây ảo giác! Chuyện này là sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Thuốc gây ảo giác? Đó là cái gì vậy? Tôi đâu có uống…”, Lý Nam khó hiểu hỏi.
“Anh có từng hút thuốc phiện không?”.
“Không! Tuyệt đối không! Tôi chỉ uống rượu, đánh bạc thôi, những việc khác tôi không làm”.
“Nếu anh không uống, thì tức là có người lén cho anh uống thuốc gây ảo giác…”, Lâm Chính xoa cằm, đột nhiên hỏi: “Anh… uống rượu một mình sao? Có ai uống cùng không?”.
Lý Nam nghe thấy thế thì sửng sốt, suy nghĩ một lát mới nói: “Không, tôi uống cùng một người bạn. Hôm nay tôi vay tiền anh ta, anh ta đưa cho tôi năm nghìn tệ, sau đó còn an ủi tôi, mời tôi đi uống rượu. Tâm trạng tôi không được tốt, liền uống cùng anh ta gần nửa lít rượu trắng! Nhưng rượu đó quả thực không tệ, bình thường tôi chỉ uống được một ít, thế mà trưa hôm nay lại có thể uống được nhiều như vậy. Anh ta nói với tôi là rượu này không gây say. Vừa khéo lúc đó có người gọi điện thoại cho tôi, nói con gái tôi bị sốt, bảo tôi về ngay. Tôi vội vội vàng vàng chạy về, lúc đầu tôi không định lái xe về đâu, nhưng người bạn đó nói bình thường buổi trưa sẽ không thổi nồng độ cồn, hơn nữa rượu này không gây say, khuyên tôi tự lái xe về, thế là tôi… tôi…”
Lý Nam nói đến đây thì không nói được nữa.
Nhưng Lâm Chính đã hiểu tất cả.
“Bạn anh ở đâu?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Đường… đường Giang Xuyên…”
“Địa chỉ cụ thể!”, Lâm Chính nghiêm giọng quát.
“Phòng 105 đơn nguyên 1 tòa 3 khu A đường Giang Xuyên…”, Lý Nam vội đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm”.
“Không cần tìm con gái Lý Nam nữa, lập tức đến đường Giang Xuyên đưa bạn của anh ta đến đây, nhanh lên!”.
“Được!”.
Từ Thiên gật đầu, lập tức kiểm tra xem có nhân viên công ty nào ở gần đường Giang Xuyên, rồi gửi tin nhắn cho bọn họ.
Bạn của Lý Nam là Liễu Mục nhanh chóng được đưa tới.
“Là ai sai khiến anh?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Sao cơ? Cậu đang nói gì vậy? Còn nữa, các cậu là ai? Dựa vào đâu mà bắt tôi? Cảnh sát! Cảnh sát! Đánh người rồi!”, người tên Liễu Mục kia la hét om sòm, không ngừng giãy giụa.
Lâm Chính phất tay: “Lôi xuống, chặt đứt tay chân, sau đó băm nát ra cho chó ăn!”.
“Vâng, cậu Lâm!”, Từ Thiên không chút do dự, lại phất tay cái nữa, liền có người lôi hắn ra khỏi phòng giam.
Liễu Mục nghe thấy thế thì kinh hãi biến sắc, vội vàng kêu lên: “Dừng… dừng tay!”.
“Tôi hỏi anh lần cuối, rốt cuộc là ai sai khiến anh?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.