Thấy Lâm Chính tự tin như vậy, Trình Tử Hữu biết chắc chắn trong tay đối phương có rất nhiều tài liệu đen của mình.
Nếu thực sự gửi thư yêu cầu thì chỉ là tự bôi tro trát trấu vào mặt.
"Sao lại như vậy được? Tử Hữu, tại sao... anh ta lại có những thứ này?".
Sở Tư Nam cũng hồn vía lên mây, không biết phải làm thế nào.
Lâm Chính cất điện thoại đi, bình thản nhìn anh ta: "Là nghệ sĩ thì nên tài đức song toàn, dồn hết tâm trí vào sự nghiệp diễn xuất, mang đến niềm vui cho mọi người, chứ không phải đặt mình trên vị trí cao cao tại thượng! Các anh may mắn sinh ra ở thời đại tốt đẹp! Nếu là trước kia, thì anh chỉ là một con hát, chứ đâu có địa vị chứ?".
"Lẽ nào các anh không biết hiện giờ Long Quốc không được yên bình, chiến sự Bắc Cảnh căng thẳng, vô số tướng sĩ đang đổ mồ hôi đổ máu ở tiền tuyến. Chính sự cống hiến vô tư của bọn họ mới đổi lại được cảnh ca múa thái bình của các anh. Muốn hâm mộ thì tại sao không hâm mộ các chiến sĩ đang chiến đấu anh dũng đó? Tại sao không hâm mộ các anh hùng đang đổ máu ở chiến trường? Là bọn họ bảo vệ các anh, là bọn họ đặt cơ sở cho sự lớn mạnh của Long Quốc chúng ta, chứ không phải một bộ phim doanh thu trăm triệu tệ hay các ngôi sao lưu lượng dựa vào người hâm mộ!".
"Các anh ngu muội như vậy, vô tri như vậy, tầm nhìn hạn hẹp như vậy, dựa vào đâu tôi phải xin lỗi các anh chứ? Tôi vẫn câu nói đó, các anh xứng sao?".
Lâm Chính lớn tiếng quở trách, từng chữ rót vào tai, vô cùng hùng hồn.
Những lời nói của anh khiến đám người hâm mộ vô cùng hổ thẹn, ai nấy cúi gằm mặt xuống.
Ánh mắt Tô Nhu dại ra, sửng sốt nhìn bóng dáng đang đứng trên nóc chiếc Bentley. Giờ phút này, cô phát hiện hóa ra chồng mình lại có sức hút như vậy, ánh mặt trời chiếu lên người anh, khiến anh trở nên chói lòa vĩ đại.
"Tiểu Nhu, chồng cậu... thật là đàn ông quá đi!".
Văn Tịnh sáng mắt lên, cũng tỏ vẻ si mê.
"Nói hay lắm!".
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Sau đó, một ông lão tóc trắng bạc trắng, đeo kính lão, chen vào đám người.
"Hiệu trưởng Ngô!".
Không ít người kêu lên kinh ngạc.
Hóa ra ông lão chính là hiệu trưởng đương nhiệm của đại học Sa Thị, Ngô Thanh Xuyên!
"Chàng trai, tốt lắm! Thân ở chốn hòa bình nhưng đầu vẫn nghĩ tới nơi nguy hiểm! Tuy chúng ta chỉ là những người bình thường, nhưng không được quên những người anh hùng đang lặng lẽ gánh trọng trách trên vai thay chúng ta! Không có bọn họ thì chúng ta lấy đâu ra cuộc sống bình an? Nếu các cậu muốn hâm mộ ngôi sao thì hãy hâm mộ những chiến sĩ đó, hâm mộ những người anh hùng đang thay chúng ta chống lại giặc ngoại xâm, để chúng ta không phải chịu nỗi khổ loạn lạc chiến tranh!".
Ngô Thanh Xuyên nghiêm túc nói.
Các sinh viên ở xung quanh đều cúi đầu xuống.
Sắc mặt của Trình Tử Hữu vô cùng khó coi, anh ta cắn răng, đội mũ lưỡi trai rồi vội vã bỏ đi.
"Tử Hữu, anh đi đâu đấy?".
Sở Tư Nam vội vàng muốn kéo anh ta lại.
"Cút! Đồ xui xẻo!".
Trình Tử Hữu chửi lớn một câu, hất Sở Tư Nam ra rồi vội vàng rời đi.
Anh ta biết sự nghiệp nghệ thuật của mình đã chấm dứt tại đây.
Chắc chắn chuyện vừa rồi đã lan truyền trên mạng, chỉ sợ công ty phái người của phòng quan hệ công chúng ra mặt thì cũng không thể cứu vãn hình tượng của anh ta.
Tất cả là tại con khốn này!
Thấy Trình Tử Hữu một mình rời đi, Sở Tư Nam muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ có thể trừng mắt lườm Tô Nhu và Lâm Chính, rồi đuổi theo Trình Tử Hữu.
Sự xuất hiện của Ngô Thanh Xuyên đã làm dịu tình hình.
Các sinh viên cũng giải tán.
Lâm Chính nhảy từ trên nóc xe Bentley xuống, mỉm cười: "Hiệu trưởng Ngô quá khen rồi".
"Chàng trai, cậu giỏi lắm, cậu là sinh viên khóa nào?".
Ngô Thanh Xuyên quan sát Lâm Chính một lượt, mỉm cười hỏi.
"Hiệu trưởng Ngô, đây là chồng em, không phải sinh viên của trường chúng ta".
Tô Nhu đi tới giải thích.
"Vậy sao? Hình như em là Tô Nhu hả? Không tệ, không tệ, em Tô, em có mắt nhìn người rất tốt!".
Ngô Thanh Xuyên vuốt râu cười lớn.