Dứt lời, đám đông sáng rực hai mắt, họ nhìn Lâm Chính bằng vẻ kỳ vọng. Lâm Chính xoa căm, gật đầu: “Nếu tôi có thể rời đi từ con đường nhỏ này thì mọi người cũng an toàn. Người bên ngoài cũng không thể ra tay với mọi người”.
“Không được”.
Đúng lúc này tông chủ Thanh Huyền Tông lên tiếng: “Nếu Ái Nhiễm biết về con đường này thì chắc chắn người nhà họ Dục cũng sẽ biết. Nhà họ Dục trước giờ luôn đối đầu với cậu, nếu như bọn họ mà muốn ra tay thì con đường này sẽ là đường chết”.
Dứt lời, Ái Nhiễm chau mày nhưng không nói gì. Giờ cô ta cảm thấy hối hận vì đã từ chối lời đề nghị của ông hai Dục. Đại diện của nhà họ Dục – Giản Đào đã chết. Lâm Chính trở thành người chiến thắng.
Theo như thái độ của nhà họ Dục thì chắc chắn giờ bọn họ kiêng dè Lâm Chính nhất.Nhà họ Dục có thái độ với kẻ mạnh nhất như thế nào chẳng lẽ Ái Nhiễm lại không biết?
“Đi con đường đó đi”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
“Anh Lâm, tông chủ nói đúng đó, con đường này chưa chắc đã an toàn. Có khi nhà họ Dục sẽ ra tay với anh ở đây đấy, hơn nữa...chúng ta cũng không thể chắc chắn rằng còn ai khác biết về con đường này nữa hay không”, Ái Nhiễm vội vàng nói.
“Yên tâm đi, dù những người khác biết thì cũng không sao. Đi đường lớn thì đường nhỏ này kẻ địch sẽ không đông hơn đâu. Bọn họ ai cũng muốn có được Thiên Sinh Đao, vì vậy nếu họ có biết con đường này thì cũng sẽ không nói cho người khác biết đâu. Giờ thời gian gấp gáp, cũng không còn lựa chọn nào khác nữa, đành phải đi con đường này thôi”, Lâm Chính lắc đầu cười nói.
“Thế nhưng...thần y Lâm...”, Ái Nhiễm tỏ ra vô cùng lo lắng mà không biết phải nói như thế nào.
“Ái Nhiễm tôi biết điều cô đang lo lắng. Nhưng không còn cách nào tốt hơn nữa đâu. Đi con đường này thôi”, Lâm Chính nói.
Ái Nhiễm khẽ bặm môi, cô ta tỏ ra khá kiên quyết: “Nếu đã vậy thì tôi đi cùng anh, hỗ trợ anh rời đi”,
“Tôi cũng vậy, chúng tôi bảo vệ anh an toàn”, Thần Cung Thương lên tiếng.
“Đúng vậy, chúng tôi đều đi. Mặc dù con đường này nhỏ nhưng hung hiểm cũng rất nhiều. Nếu có gì thì chúng tôi sẽ giúp anh”.
Đám đông đồng loạt lên tiếng. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu.
“Tôi đi một mình, mọi người ở lại đây”.
“Cái gì?”, đám đông ngạc nhiên.
“Anh Lâm, sao có thể như vậy được?”
“Một mình anh đi, nhỡ đâu có mai phục thì sao?”
Đám đông phản đối. Thành chủ Nam Ly Thành bước tới, trầm giọng: “Cậu Lâm, 12 cấm vệ của Nam Ly Thành nhất định có thể bảo vệ an toàn cho cậu. Cậu đưa họ theo sẽ không có chuyện gì hết”.
“Cảm ơn ý tốt của chủ thành, chỉ có điều một mình tôi đi thì có trốn chạy cũng dễ. Nếu nhiều người quá sẽ càng dễ bại lộ thân phận. Huống hồ, tôi đi rồi, mọi người ở đây sẽ lại an toàn. Dù sao thì mọi người cũng không cầm Thiên Sinh Đao trên người, bọn họ sẽ không làm gì mọi người đâu”, Lâm Chính nói.
“Thế nhưng...”, đám đông còn định nói gì đó nhưng đã bị Lâm Chính ngăn lại nên đành bỏ cuộc.
“Các vị chuẩn bị đi, có rất nhiều thế tộc đang nhằm vào tôi lúc này, tôi cần mọi người phối hợp tạo cơ hội cho tôi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Nếu đã vậy thì đợi trời tối đi. Trời tối xuống, tầm nhìn bị hạn chế, cũng sẽ tiện cho việc rời đi hơn”.
“Không thể chần chừ được nữa. Càng kéo dài thời gian thì bọn họ càng có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, tới khi đó cạm bẫy sẽ càng nhiều hơn, lúc đó tôi có mọc cánh cũng khó có thể bay được”.
“Vậy cậu Lâm định...”
“Giờ rời đi không được chậm trễ nữa”.
“Nếu đã vậy thì mọi người chuẩn bị luôn đi”. “Mong các vị giúp đỡ thêm”, tông chủ Thanh Huyền Tông chắp tay.
“Đây là điều chúng tôi nên làm mà".
Thần Cung Thương, trang chủ Vân Tiếu đều gật đầu. Họ lập tức cử người của tông môn mình tập trung lại. Người của các tông môn lên tới hàng nghìn người. Quy mô không hề nhỏ.
“Bọn họ làm gì vậy?”
“Không rõ nữa”.
“Mặc kệ họ đi, theo dõi sát sao kẻ ngoại vực đó là được. Bất luận thế nào cũng không được để cậu ta thoát khỏi tầm mắt của chúng ta, rõ chưa?”
“Vâng” .
“Thế nhưng chưởng môn, kẻ ngoại vực đó đã lân vào đám đông rồi, giờ bị đoàn người này chặn mất tầm mắt nên không nhìn thấy cậu ta đâu.
“Sợ cái gì. Chỉ cần cậu ta rời khỏi đám đông thì theo dõi cho tôi. Kẻ ngoại vực đó chắc chắn đang tìm cơ hội để rời đi. Thế nhưng chúng ta không được để bị lừa. Chỉ cần thấy ai rời khỏi đám đông thì chắc chắn đó chính là kẻ ngoại vực. Tuyệt đối không được để hắn rời đi”.
“Vâng”.
Người của các thế tộc túm lại. Bọn họ vây lấy Lâm Chính, ép anh vào chính giữa. Dù là ai muốn rời đi cũng phải đi qua bọn họ. Lần này Lâm Chính có muốn thoát cũng khó.