“Cậu?”. Giang Thục Hồng sửng sốt. Các đệ tử của Thượng Thanh Cung cũng há hốc miệng.
Nhưng còn chưa kịp nói tiếp, sắc mặt Lâm Chính bỗng tái nhợt, sau đó ho dữ dội.
“Khụ khụ khu...”
Lâm Chính che miệng ho không ngừng, hơn càng càng ho, sắc mặt càng trắng bệch, cuối cùng...
“Oẹ!".
Anh há miệng phun ra một ngụm máu tươi rất lớn.
Máu tươi vương vãi dưới đất.
Màu đen sì.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Lâm sư đệ...”
“Cậu không sao chứ?”.
Một số đệ tử của Thượng Thanh Cung đều xúm lại.
Tuy rất nhiều người không thích Lâm Chính, cảm thấy anh luôn tự cho mình là đúng, Nhị tôn trưởng nhận anh làm đồ đệ mà anh luôn tỏ vẻ bất cần đời, kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng bây giờ Lâm Chính chủ động muốn đại diện cho. Thượng Thanh Cung đấu với Giang Hương Thư Các, bọn họ đương nhiên là rất cảm động.
Nhị tôn trưởng nhanh chân bước tới, cầm cổ tay của Lâm Chính lên bắt mạch.
Một lát sau, ông ta biến sắc.
“Tôi đã không cảm nhận được Hoạt Độc trong người cậu nữa, lẽ nào... Hoạt Độc đã vào cốt tủy? Chất độc trong người cậu lại chuyển biến xấu đi sao?”, Nhị tôn trưởng kinh ngạc hỏi.
Lâm Chính không nói gì.
Thực ra Hoạt Độc trong người anh đã được giải, nên Nhị tôn trưởng mới không cảm nhận được.
Mà ngụm máu này cũng chỉ là chút máu tồn đọng cuối cùng trong người anh, nôn ra được là không sao, chứ không có gì ghê gớm cả.
Nhưng trong mắt mọi người thì dáng vẻ lúc này của Lâm Chính vô cùng yếu ớt.
Nhị tôn trưởng lại càng không tin Lâm Chính có thể tự giải được Hoạt Độc đáng sợ này, nên phản ứng đầu tiên của ông ta là Hoạt Độc đã trở nên mạnh hơn, nhập vào cốt tủy, bắt mạch cũng không kiểm tra được dấu vết của nó nữa.
“Hoạt Độc?”, Giang Thục Hồng nhíu mày nhìn Lâm Chính: “Sao vậy? Người này trúng Hoạt Độc sao?”.
“Đúng vậy", Nhị tôn trưởng gật đầu.
Giang Thục Hồng lắc đầu, bình thản nói: “Một người sắp chết mà cũng huênh hoang muốn đánh với Giang Hương Thư Các chúng tôi, tôi thấy là cậu muốn chết sớm hơn thì có”.
“Lâm Chính, cậu mau đi đi, chuyện ở đây cậu đừng nhúng tay vào”, Nhị tôn trưởng trầm giọng nói.
“Tôn trưởng không tin Lâm Chính sao?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Tôi biết cậu có chút thực lực, nhưng hiện giờ người cậu phải đối mặt là sự tồn tại phi phàm đã dùng Siêu Thể Đan. Cậu vốn bị trúng độc, tình trạng không tốt, nếu đánh với †a, cho dù may mắn thẳng được thì chất độc trong người cũng sẽ phát tác! Đến lúc đó cậu chết là cái chắc! Cậu cần gì phải làm vậy chứ?”, Nhị tôn trưởng nhỏ giọng khuyên.
Nhưng chẳng ích gì.
Chỉ thấy Lâm Chính khẽ lắc đầu: “Nhị tôn trưởng, tôn trưởng coi thường đệ tử quá rồi!”.
“Cậu cứng đầu thế nhỉ?”, Nhị tôn trưởng nhíu chặt mày, dường như có chút không vui.
Giang Thục Hồng ở bên kia quát.
“Được rồi, Nhị tôn trưởng, nếu cậu ta đã muốn lên thì ông để cậu ta lên đi. Cậu ta đến muộn, không biết công hiệu của Siêu Thể Đan, cho cậu ta mở mang tầm mắt cũng được! Ông yên tâm, tôi sẽ không giết cậu ta đâu, chỉ cho cậu ta một bài học, tránh sau này chịu thiệt thòi, mất mạng trong tay người khác".
Nhị tôn trưởng nghe thấy thế, chần chừ một lát, nhưng không nói gì.
Hiển nhiên Giang Thục Hồng cũng đã nổi giận. Nhưng bà ta nói có lý.
Tính khí Lâm Chính quá ngạo mạn, quả thực cũng nên cho anh bài học.
Nhị tôn trưởng nghĩ đến đây, khàn giọng nói: “Được rồi, Lâm Chính, nếu cậu đã muốn lên... thì lên đi!”
“Vâng”.
Lâm Chính gật đầu bước tới.
“Khu khụ khu...”
Đúng lúc này, lồng ngực anh lại phập phồng, ho không ngừng, rồi nôn ra một ngụm máu đen sì, khiến ai nấy đều sợ hãi.
“Còn chưa đánh mà đã hộc máu rồi, nếu đánh nhau thật thì Giang Mã sư huynh sẽ đánh anh ta chết mất!”.
“Thượng Thanh Cung hết người rồi hay sao mà để một con ma bệnh ra ứng chiến như vậy?
“Đương nhiên là không còn ai rồi, cậu không thấy đại sư huynh Hồng Long của bọn họ cũng bị Giang Mã sư huynh đánh cho nằm bẹp một chỗ sao? Lúc này bọn họ còn có thể gọi ai chứ?”.
“Cũng phải!". “Cho người này lên cũng chỉ lãng phí thời gian thôi”.
Các đệ tử của Giang Hương Thư Các bàn tán xôn xao, ai nấy đều tỏ vẻ khinh bỉ, chế giễu châm chọc.
“Giang giảng sư! Làm phiền bà bảo học trò của mình hạ thủ lưu tình!", Nhị tôn trưởng chần chừ một lát, rồi vẫn không nhịn được nói.
“Yên tâm, tôi đã nói là sẽ không đánh chết cậu ta”, Giang Thục Hồng bình thản nói, rồi quay đầu lại nói: “Giang Mã, nhớ là ra tay nhẹ thôi!”.
“Tổng giảng sư, giảng sư nói vậy là làm khó đệ tử rồi! Người này nhìn có vẻ chỉ còn nửa cái mạng, đệ tử đánh một quyền tùy tiện là cậu ta đã mất mạng rồi! Nếu bảo đệ tử ra tay nhẹ nhàng thì chẳng bằng đừng đánh còn hơn!”, Giang Mã nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nếu vậy thì cậu đãnh gãy tứ chỉ là được, đừng đánh vào chỗ yếu hại của cậu ta! Nếu không cậu ta mất mạng, Nhị tôn trưởng lại bảo chúng ta tàn nhẫn độc ác”, Giang Thục Hồng nói.
“Vâng!".
Giang Mã gật đầu.
Nhị tôn trưởng chẳng nói chẳng rằng, các đệ tử còn lại đều tỏ vẻ lo lắng.
“Có thể bắt đầu được chưa?”, đúng lúc này, Lâm Chính hét lên.
“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Giang Mã nhếch môi, mỉm cười đáp.
“Vậy được, anh ra tay đi!”, Lâm Chính nói.
“Tôi ra tay?”, Giang Mã sửng sốt.
“Đúng vậy, tới đi”.
Lâm Chính thủ thế.
“Hừ, thú vị đấy! Nếu cậu đã muốn chết như vậy, thì đừng trách tôi! Tôi vốn định nhường cậu mấy chiêu, để cậu không đến mức thua quá thảm, nhưng cậu đã nói thế thì tôi cũng không cần phải khách sáo nữal”.
Ánh mắt Giang Mã đanh lại, thân hình bỗng chốc nhoáng lên, lao về phía Lâm Chính như một trận cuồng phong.
Mọi người đều nín thở.
Đến lúc bọn họ hoàn hồn, thì Giang Mã đã xuất hiện trước mặt Lâm Chính.
“Nếu không phải giảng sư muốn tôi giữ mạng cho cậu, thì cậu đã chết từ lâu rồi! Bây giờ hãy đưa cánh tay của cậu cho tôi trước đi!”.
Dứt lời, một tay Giang Mã như vuốt sắc, chộp về phía cánh tay trái Lâm Chính một cách hung ác.
Sức mạnh tàn bạo hung hãn cuồn cuộn giữa năm ngón tay của anh ta.
Dường như có thể xé nát sắt thép, bóp vụn kim cương. “Cẩn thận!”.
“Mau tránh đi!".
Các đệ tử của Thượng Thanh Cung cuống quýt kêu lên. Nhưng... không còn kịp nữa!
Tốc độ của Giang Mã quá nhanh!
Nhanh một cách khó tin!
Nhiều người nhắm chặt mắt lại, không dám chứng kiến cảnh tượng máu tanh này.
Nhị tôn trưởng đanh mặt nhìn. Giang Thục Hồng nhếch môi, dáng vẻ rất hứng thú.
Nhưng khi tất cả mọi người đều nghĩ răng Lâm Chính sắp mất một cánh tay...
Phựt!
Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Chỉ thấy phía trước Lâm Chính máu tươi tung tóe. Máu đỏ như hoa hồng, vừa thê lương vừa tuyệt mỹ. Đó là máu tươi văng ra sau khi cánh tay bị kéo đứt!
Nhưng... cánh tay bị kéo đứt không phải của Lâm Chính, mà là...
Của Giang Mãi “Cái gì?”. Tất cả mọi người há hốc miệng.
Ai nấy trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng quỷ dị này, đầu óc trắng xóa, gần như không còn khả năng suy nghĩ.
Chỉ thấy lúc này, một tay Lâm Chính buông thống, cầm một cánh tay máu tươi đầm đìa, tay còn lại đang giơ cao, bàn tay bóp cổ một người.
Người đó chính là Giang Mất
Anh ta bị một tay Lâm Chính bóp cổ, giơ lên...
Ai nấy trố mắt ra nhìn!
Chuyện này là sao?
Rốt cuộc vừa rồi... đã xảy ra
chuyện gì?