Vòng thi thứ hai vẫn tiếp tục.
Trận đấu tiếp theo không còn nhiều, nhưng rất đặc sắc.
Trong đó có vài trận khiến Lâm Chính chú ý.
Nhà họ Dục cho Giản Đào ra sân.
Lâm Chính không theo dõi Giản Đào phát huy ở mê cung vòng thứ nhất. Dù sao thời gian thi đấu vòng mê cung quá dài, anh không muốn ở mãi bên mê cung khô khan để xem.
Nhưng trận đấu này của Giản Đào thì không thể bỏ lỡ.
Anh ta chắp hai tay sau lưng, mỉm cười bước lên võ đài, trên mặt tràn đầy tự tin và khinh thường. Đợi đến khi đối thủ lên võ đài, anh ta kiêu ngạo nhìn đối thủ.
“Nhận thua đi! Như vậy sẽ tốt cho anh hơn!”, Giản Đào vào thẳng vấn đề.
“Ngông cuồng!”.
Sao đối thủ có thể dễ dàng nhận thua, phẫn nộ quát lên, lao về phía anh ta.
Giản Đào cũng không khách sáo, vung tay tấn công.
Ầm!
Bàn tay anh ta đánh ra một làn sương mù màu tím nhạt.
Sương mù xoay tròn quanh cánh tay anh ta, sau đó nhanh chóng lan về phía người đang lao đến. Sương mù như rắn độc, người kia tấn công dữ dội nhưng không đánh tan được sương mù, ngược lại bị sương mù bao phủ. Sương mù hóa thành hình dạng rắn độc quấn chặt người kia, sau đó toàn bộ sương mù ngấm vào trong cơ thể người kia.
“Á!”.
Trong nháy mắt, người đó hét lên thảm tiếng, ngã xuống đất, sau đó lăn lộn gào thét như phát điên, hai tay ra sức gãi lên người.
Không lâu sau, cả người gã đã biến thành người đầy máu, nằm trên đất không động đậy, không còn động tĩnh gì.
“Chết người rồi sao?”.
Không ít người run rẩy trước cảnh tượng đó, lại nghe trọng tài hô lên: “Trận đấu kết thúc, người chiến thắng là tuyển thủ Giản Đào!”.
Hiện trường vang lên tiếng hoan hô.
“Đúng là dứt khoát!”.
“Đó là độc gì mà đáng sợ như vậy?”.
“Tôi nhớ hình như đó là Giản thánh thủ Giản Đào? Đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân!”.
“Hóa ra là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân! Thảo nào lại lợi hại như vậy!”.
“Xem ra cuộc thi lần này là long hổ tranh đấu, vô cùng đặc sắc”.
“Phải, phải”.
Nghe tiếng bàn luận của mọi người, Giản Đào ở trên võ đài vô cùng vui vẻ, nở nụ cười đắc ý đi xuống khỏi võ đài.
Lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi của Thanh Huyền Tông, anh ta dừng bước.
“Cô Ái Nhiễm, xem ra người mà cô tìm được cũng không phải kẻ xoàng xĩnh, có thể vào được vòng chung kết đúng là không tệ, nhưng chỉ như vậy thì không có tác dụng gì! Kẻ mà cô tìm được đã đắc tội với tôi chưa nói, còn dám xúc phạm đến Thần Cung Thương. Tôi nói cho cô biết, vòng thứ ba anh ta sẽ chết trong tay Thần Cung Thương, hoặc là chết trong tay tôi! Các người cứ chờ đấy!”.
Nói xong, Giản Đào nở nụ cười mờ ám, đi về hướng nhà họ Dục.
Ái Nhiễm không lên tiếng, vẻ mặt không tự nhiên.
“Thần y Lâm có nhìn thấu được độc của Giản Đào không?”, một lúc lâu sau, Ái Nhiễm mới quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Chưa bao giờ nhìn thấy loại độc quỷ dị như vậy”.
“Chắc chắn là thủ đoạn của Cửu Tử Chân Nhân!”, Ái Nhiễm nói: “Xem ra người anh phải đề phòng không chỉ có một mình Thần Cung Thương…”.
“Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, không cần quá lo lắng”.
Lâm Chính cười nói.
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Ái Nhiễm vẫn cảm thấy nặng nề.
Ngoại trừ Giản Đào, tuyển thủ của thế gia Độc Cô cũng rất xuất sắc.
Cậu hai Độc Cô Hoài cũng chiến thắng ba trận tiến vào vòng chung kết.
Cậu cả Độc Cô Vấn càng khiến người khác kinh ngạc, ba trận đấu chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại đối thủ. Biểu hiện tuyệt vời như vậy siêu phàm đến mức nào!
“Anh hai, anh tài thật!”.
Độc Cô Hoài vừa về đến khu nghỉ ngơi, Độc Cô Lạc Nhạn đã chạy đến, kích động nói.
“Anh thì tính là gì, người thật sự lợi hại là anh cả!”, Độc Cô Hoài cười nói.
“Anh cả là người có thể sánh ngang với các thiên tài, đánh mấy kẻ tầm thường này chắc chắn rất đơn giản”, Độc Cô Lạc Nhạn cười nói.
“Đúng rồi, anh chỉ không ngờ những kẻ từ xó xỉnh chạy tới đây cũng có thể vào được vòng chung kết!”, Độc Cô Hoài nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt ngập tràn vẻ không phục.
“Anh hai đừng giận, đợi đấy đi, sẽ có lúc chúng ta xử được hắn!”, Độc Cô Lạc Nhạn căm phẫn nói.
“Anh sai người đi sắp xếp cho anh so chiêu với hắn ở vòng chung kết trước. Không tiêu diệt hắn thì dù có lấy được thứ hạng tốt ở cuộc thi, anh cũng không thấy thoải mái. Anh sẽ tự tay giết hắn!”, Độc Cô Hoài lên tiếng.
“Anh hai nhất định có thể làm được”, Độc Cô Lạc Nhạn cổ vũ.
“Em trai, đừng có sơ ý, người ngoại vực tên Lâm Chính kia không hề đơn giản”.
Đúng lúc đó, Độc Cô Vấn đi tới, nói thẳng.
“Anh cả?”.
Độc Cô Hoài sửng sốt.
Phải biết rằng Độc Cô Vấn rất ít khi nói chuyện với hắn.
“Hắn đánh bại Nhiêu Ưng và Duy Ngã Mệnh, không phải tầm thường, e là em không phải đối thủ của hắn. Nếu sai người đi sắp xếp thì em cũng nên tránh giao đấu với hắn”, Độc Cô Vấn nói.
“Anh cả, người của Trùng Long Cốc đã nói hắn có thể thắng Nhiêu Ưng là vì trạng thái của Nhiêu Ưng không được tốt, thêm nữa Nhiêu Ưng chưa sử dụng thành thạo Trùng Long Thích, không phát huy được uy lực của Trùng Long Thích nên mới để hắn đạt được mục đích! Nếu thật sự đụng độ với hắn, em không sợ hắn!”, Độc Cô Hoài nói.
“Vậy Duy Ngã Mệnh thì sao?”, Độc Cô Vấn hỏi ngược lại.