Dịch Tiên Thiên không mở loa ngoài, nhưng Lâm Chính vẫn nghe rõ mồn một giọng nói ở đầu bên kia.
"Mọi chuyện sao rồi?", trong điện thoại vang lên giọng nói hùng hậu.
"Ông... ông Đống, vẫn... vẫn không thuận lợi lắm...”, Dịch Tiên Thiên do dự một lát, cố ra vẻ trấn tĩnh đáp.
"Không thuận lợi lắm? Có chuyện gì vậy? Người của Dương Hoa không chịu khuất phục sao?", giọng nói của ông Đống đầy bất mãn.
"Là do... gặp một chút xíu rắc rối... Nhưng không sao, ông yên tâm, tôi sắp xử lý xong rồi, xin hãy cho tôi thêm chút thời gian..., Dịch Tiên Thiên cố nặn ra một nụ cười, để giọng nói của mình thoải mái hơn chút.
"Hừ, tôi cũng muốn cho ông thời gian, nhưng chúng ta không còn thời gian nữa rồi".
"Không còn thời gian?", Dịch Tiên Thiên sửng sốt, vốn không định gặng hỏi, nhưng Lâm Chính đã dí nhẹ con dao xuống.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống gót chân Dịch Tiên Thiên, ông ta run giọng hỏi: "Có chuyện gì thế ông Đống? Sao lại không có thời gian?".
"Hử? Ông sao vậy?", hình như ông Đống ở đầu bên kia phát hiện ra sự khác thường, cẩn thận hỏi lại một câu.
"À, không... không có gì, gió ở ven sông lạnh quá... không có gì..., Dịch Tiên Thiên cố nặn ra một nụ cười đáp.
Chắc là ông Đống cũng không nghĩ nhiều, bình thản nói: "Nghe đây, lập tức lấy ngay mấy phương thuốc của Dương Hoa cho tôi. Còn người của Dương Hoa, bảo Hạ Kiếm Tâm là giết được thì giết hết, không được tha một ai có liên quan đến chuyện này".
"Tại... tại sao?", sắc mặt của Dịch Tiên Thiên trắng bệch.
"Người kia sắp về rồi!", ông Đống trầm giọng đáp.
"Người kia... ý ông là...
"Tôi bất ngờ nhận được tin, nói là người kia đã làm xong việc, chiều hôm nay sẽ rời khỏi đại hội, đang đến Thương Minh chúng ta. Nếu để người đó biết là tôi tự ý quyết định ra tay với Dương Hoa, thì chắc chẳn sẽ nổi trận lôi đình. Điều cần làm bây giờ là nhanh tay xử lý Dương Hoa một cách gọn gàng sạch sẽ, chết không đối chứng, hiểu chưa?".
Ông Đống trầm giọng quát.
"Hiểu... hiểu ạ..., Dịch Tiên Thiên sắp khóc đến nơi.
Ông Đống nói xong, Dịch Tiên Thiên đã cảm nhận được những ánh mắt khác lạ ở xung quanh.
Nếu Thương Minh thực sự trừ khử Dương Hoa, thì e là ông ta sẽ phải chôn cùng những người này...
"Theo tin tức tôi nhận được, thì người kia đã qua núi Đông Long rồi, chuẩn bị lên chuyên cơ ở sân bay thành phố Đông Long để về, chắc là trưa mai sẽ đến Thương Minh. Bây giờ tôi chỉ cho ông hai tiếng để làm xong chuyện này, sau hai tiếng tôi sẽ ra tay với Dương Hoa, nghe rõ chưa?".
"Hai tiếng?", Dịch Tiên Thiên run rẩy nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng một lát rôi nháy mặt với ông ta.
Dịch Tiên Thiên lập tức hiểu ngay, vội nói: "Ông Đống, hai tiếng không đủ".
"Sao lại không đủ? Ông làm ăn kiểu gì vậy?".
"Ông Đống, bên này quả thực gặp một chút phiền phức, ông... ông cho tôi thêm 2 tiếng nữa đi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ", Dịch Tiên Thiên van nài.
"Hừ, đồ vô dụng! Làm chút chuyện cũng không xong! Thương Minh cần ông làm gì nữa? Sau 2 tiếng gọi cho tôi, hi vọng có thể nghe được tin ông hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì đừng về Thương Minh nữa!", ông Đống lạnh lùng hừ một tiếng rồi tắt máy.
Dịch Tiên Thiên tay cầm điện thoại, run lẩy bẩy nhìn về phía Lâm Chính.
"Cậu... cậu Lâm, cậu nghe thấy rồi chứ? Không... không phải tôi không muốn kéo dài thời gian cho cậu... Thực sự là... là ông Đống không cho..., Dịch Tiên Thiên run rẩy nói.
"Không liên quan đến ông, ông yên tâm, tôi không trách ông".
Lâm Chính khàn giọng nói. "Vậy thì tốt", Dịch Tiên Thiên thở hắt ra một hơi.
"Giáo chủ, nghe ông Đống kia nói, thì hình như người đứng đầu Thương Minh đang trên đường trở về. Chúng ta phải nghĩ cách kéo dài thời gian, chờ người đó trở về là chúng ta sẽ bình an vô sự", Nguyên Tinh nhỏ giọng nói.
"Đúng là chủ nhân của bọn họ sắp trở về, nhưng ông không nghe thấy sao? Ông Đống kia đã không nhịn được, đẩy thời gian tấn công lên sớm hơn! Bây giờ chúng ta không có cơ hội kéo dài thời gian! Vốn còn có thể sống đến sáng mai, bây giờ xem ra còn chẳng sống được đến canh ba rồi", Lâm Chính khàn giọng nói.
Nguyên Tinh ngớ người ra, không nói lời nào.
Nếu sáng mai tấn công thì mọi người còn có mấy tiếng chuẩn bị, nhưng bây giờ e là đối phương sẽ tấn công ngay giây tiếp theo.
Làm sao bây giờ?
Ai nấy mặt ủ mày chau.
Dịch Tiên Thiên thấy thế thì cười nói: "Cậu Lâm, hai tiếng nữa là ông Đống sẽ phát động tấn công Dương Hoa, tôi thấy cậu cũng rơi vào đường cùng rồi. Hay là thế này đi, tôi đưa cậu đi gặp ông Đống, tôi sẽ cầu xin giúp cậu, nói không chừng ông Đống sẽ nể mặt tôi mà tha cho cậu, thế nào?".
"Ông lừa trẻ con lên ba đấy à? Để tiêu hủy nhân chứng vật chứng, ông Đống còn định diệt khẩu, ông nghĩ ông ta sẽ tha mạng cho tôi sao?", Lâm Chính bình thản nói.
Dịch Tiên Thiên ngập ngừng nói: "Nhưng... 2 tiếng thì cậu có thể làm được gì chứ?".
"2 tiếng quả thực hơi gấp, nhưng cũng không phải là hoàn toàn bó tay hết cách. Dịch Tiên Thiên, làm phiền ông đi cùng tôi một chuyến vậy", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Đi đâu?", Dịch Tiên Thiên sửng sốt hỏi.
Lâm Chính quay sang nói với người bên cạnh: "Gọi cho Mã Hải, bảo ông ta lập tức sắp xếp chuyên cơ, cất cánh đi ngay, rõ chưa?".
"Chủ tịch Lâm, bay đi đâu ạ?".
"Thành phố Đông Long!".