Gia Cát Xuyên không nói gì, tim đập loạn xạ.
Anh ta đã đoán được nước đi tiếp theo của Lâm Chính.
Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết cục cá chết lưới rách.
Anh bật nhảy lên không trung rồi lao ra khỏi công viên.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Chính đã cảm nhận được một số luồng khí kỳ lạ.
Gia Cát Xuyên hai mắt nheo lại, mở miệng định khuyên can nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc.
Anh ta hiểu rằng dù bây giờ có cố gắng thuyết phục Lâm Chính như thế nào cũng vô ích.
Chủ nhân của những luồng khí tức đó đương nhiên cũng đã chú ý tới hành động của Lâm Chính.
Cảm nhận được anh đang tới gần, bọn họ lập tức bỏ chạy tứ phía, không dám đến gần.
Nhưng Lâm Chính tốc độ nhanh như chớp, trực tiếp khóa chặt luồng khí tức của bốn kẻ lạ mặt. Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, nói nhanh vài câu rồi lao về phía một người trong số đó.
"Lâm thần y..."
Thấy mình không thể trốn thoát, một người trong số họ điên cuồng hét lên.
Nhưng khí tức hùng mạnh đã khoá chặt cơ thể anh ta.
Lâm Chính vung nắm đấm.
Người đàn ông hoàn toàn không phản kháng được, bị đập mạnh xuống đất, nôn ra máu và không thể đứng dậy.
"Anh sẽ tiếp tục phục vụ Đại hội hay sẽ đầu hàng tôi?"
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Anh chống đối Đại hội! Vi phạm quy tắc, giết hại bừa bãi người vô tội, tôi làm sao có thể đầu hàng anh?"
Người của Đại hội nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đúng là ngu dốt thiếu hiểu biết".
Lâm Chính hừ lạnh, chẳng muốn phí lời nữa, một quyền nữa lại giáng xuống.
Chỉ trong chốc lát, thi thể người đàn ông nứt toác và anh ta tắt thở ngay tại chỗ.
Lâm Chính không còn muốn lãng phí thời gian đi thuyết phục những người đã bị Đại hội tẩy não này, việc này rất khó và Lâm Chính cũng không có thời gian.
Nếu Đại hội nói gì là bọn họ nghe đó thì Lâm Chính cũng không thể làm gì ngoài việc khiến bọn họ hối hận.
Sau khi giết chết một người, Lâm Chính lập tức lao về phía những người khác.
Học viện Huyền Y Phái và những cao thủ trấn thủ Giang Thành cũng đã được phái đi.
Họ hỗ trợ Lâm Chính và chặn tất cả những tai mắt cung cấp thông tin cho Đại hội lại để Lâm Chính lao tới và giết từng người một.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Lâm Chính sau đó mở rộng phạm vi ra toàn thành phố và bắt đầu lùng sục những kẻ cung cấp thông tin cho Đại hội.
Trong một ngày, Lâm Chính đã giết chết hàng trăm người...
Gia Cát Xuyên kinh ngạc nhìn anh.
Mặc dù Lâm Chính làm việc này một cách rất bí mật, nhưng toàn bộ Giang Thành đã bị bao phủ bởi mùi máu tanh.
"Đây không còn là khiêu khích nữa, đây là tuyên chiến!"
Gia Cát Xuyên ngẩn người lẩm bẩm.
"Tuyên chiến?"
Lâm Chính toàn thân đầy máu lắc đầu, lạnh lùng nói: "Trận chiến này thật sự đã bắt đầu rồi!"
Tai mắt của Đại hội tại Giang Thành bị tàn sát, Đại hội gần như ngay lập tức nhận được tin tức.
Núi Thánh Huyền.
Bạch Hoạ Thủy vừa tới giao báo cáo tài chính, đang chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đến chân núi liền nghe thấy tiếng chuông trên núi Thánh Huyền vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông, Bạch Hoạ Thuỷ giật mình trong chốc lát, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Dù chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy trước đây nhưng bà ta biết nó có nghĩa gì.
"Ba tiếng dài và hai tiếng ngắn... đã xảy ra chuyện lớn!"
Bạch Hoạ Thuỷ vội vã lao về phía ngọn núi.
Cùng lúc đó, vô số cao thủ của Đại hội cũng lao về phía đỉnh núi.
"Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Bạch Hoạ Thủy nhìn thấy một vị nguyên lão đang chạy về phía đỉnh núi thì vội vã kéo lại hỏi chuyện.
"Bạch minh chủ? Tại sao bà lại ở đây? Đỉnh núi không phải chỗ bà có thể đến. Mau đi đi!"
Vị nguyên lão kia nhìn chằm chằm Bạch Hoạ Thuỷ và hừ lạnh.
"Đại nhân, bên phía Giang Thành đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Bạch Hoạ Thủy cẩn trọng hỏi.
Sắc mặt nguyên lão hơi thay đổi, ông ta im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: "Lâm thần y vừa tiêu diệt đội Diêm Vệ của Hội trưởng, đồng thời... loại bỏ tất cả điệp viên của Đại hội ở Giang Thành..."
"Cái gì?"
Bạch Hoạ Thủy kinh hãi đến suýt nữa khuỵu gối ngã xuống đất...