Kiều Tín bị Lâm Chính đưa đi, tất cả người nhà họ Kiều đều chấn động.
Phải biết rằng, nhà họ Kiều là một thế tộc lánh đời!
Thế tộc nhà họ Kiều khác với những gia tộc lánh đời bình thường khác, bởi vì bọn họ có thể nói chuyện trực tiếp với Thương Minh.
Bất cứ ai có hiểu biết về đại hội đều biết cấp bậc của Thương Minh.
Các gia tộc lánh đời bình thường hoàn toàn không có khả năng liên lạc với người của Thương Minh.
Còn những tập đoàn thế tục như Dương Hoa ở Giang Thành thì Thương Minh càng coi thường hơn.
Như vậy có thể thấy được sức mạnh của nhà họ Kiều.
Nhưng bây giờ, người nhà họ Kiều lại bị người của tập đoàn thế tục bắt đi...
Quá nhục nhã!
Đám người nhà họ Kiều đều nghiến răng nghiến lợi.
Ngày hôm sau, nhà họ Kiều lập tức cử người đến Giang Thành.
"Nghe này, không cần nói nhiều lời, lần này không chỉ phải đưa Kiều Tín về cho tôi, còn phải dạy cho tên thần y Lâm một bài học khó quên!", gia chủ nhà họ Kiều nói.
Nhóm người nhà họ Kiều xuống máy bay, đi thẳng đến Dương Hoa.
Khi đến cổng Dương Hoa, bọn chúng lấy mặt nạ từ trong túi ra rồi đeo lên mặt, sau đó nhanh chóng tản ra, phong tỏa tất cả các lối đi của Dương Hoa.
"Các người đang làm gì thế?"
Nhân viên bảo vệ của tòa nhà Dương Hoa chú ý đến hành động kỳ lạ của những người này, lập tức tiến tới ngăn cản.
Không ngờ, một nhân viên bảo vệ vừa bước tới, người nhà họ Kiều đã tung chân đá vào trán của nhân viên bảo vệ.
Bụp!
Nhân viên bảo vệ bay ngược ra sau, đập vào cây cột sau lưng rồi lăn xuống, nằm bất động trên mặt đất, không biết sống chết.
Trước trán anh ta bị lõm xuống, khiến người khác nhìn mà tê dại cả da đầu.
"A!"
Vô số tiếng la hét vang lên ở sảnh tầng một.
Mọi người bỏ chạy bốn phía.
Nhưng tất cả các lối vào và lối ra đều bị chặn, họ không còn nơi nào để trốn thoát.
Một lúc sau, mọi người trong sảnh đều bị khuất phục.
"Bắt giữ quản lý của mỗi tầng, sau đó đưa bọn chúng đến gặp thần y Lâm!"
Một người nhà họ Kiều nói với nụ cười và ánh mắt hung ác dữ tợn.
"Rõ!"
Mọi người hành động.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của người nhà họ Kiều cực nhanh, bọn chúng khống chế đại sảnh, rồi xông thẳng lên tầng hai.
Những người có mặt tại hiện trường đã lặng lẽ gọi điện cho cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, bọn chúng đã bước vào tầng hai mươi.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Lúc này, Lâm Chính đang xem một vài báo cáo ở tầng hai mươi, nghe thấy âm thanh hỗn loạn dưới tầng, anh nhíu mày.
"Chủ tịch Lâm, tôi đi xem thử”.
Mã Hải cung kính nói, vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng không lâu...
“Ôi!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó cả người Mã Hải đụng nát cánh cửa, bay vào trong văn phòng, nặng nề ngã xuống đất.
"A!"
Những người trong văn phòng hét lên vì sợ hãi, tất cả đều trốn sau lưng Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn Mã Hải, cau mày nhìn ra ngoài cửa.
Một người nhà họ Kiều bước vào phòng, nhìn những người bên trong một cách kiêu ngạo.
"Ồ? Mày chính là thần y Lâm phải không? Tao đã nhìn thấy mày trên ti vi! Tao còn tưởng rằng mày đang ở trong văn phòng trên tầng cao nhất cơ, không ngờ mày lại chạy đến đây rồi!", người nhà họ Kiều cười ha ha nói.
"Anh là ai?", Lâm Chính đỡ Mã Hải dậy, chậm rãi hỏi.
"Hỏi ngu thế! Mày giam giữ cậu chủ nhà tao mà còn hỏi tao là ai à? Ngu ngốc quá rồi nhỉ?", người nhà họ Kiều nheo mắt: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu chủ nhà tao đâu? Mau giao người ra trước đã!”
"Bây giờ hắn đang uống trà trong văn phòng làm việc của tôi!”
"Vậy sao?"
Người đó lập tức quay đầu nháy mắt với hai người họ Kiều phía sau.
Hai người lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới thang máy, đi lên tầng cao nhất.
Một lúc sau, người nhà họ Kiều nhận được một cuộc gọi.
"Thế nào rồi?"
"Cậu chủ quả nhiên đang ở tầng cao nhất!"
"Được, đưa cậu ấy xuống đi”.
Người đàn ông cúp điện thoại, cười nói: "Thần y Lâm, mày rất biết phối hợp nhỉ. Tao còn tưởng rằng mày sẽ dùng cậu chủ để uy hiếp tao, không ngờ mày lại nghe lời như vậy, khá lắm, khá lắm”.
"Nếu mày đã thức thời như vậy thì bây giờ tao sẽ chơi đùa vui vẻ với mày! Gia chủ nhà tao đã dặn dò, thần y Lâm mời cậu chủ đến Giang Thành du lịch, bọn tao cũng không phải là không hiểu chuyện, phải đáp lễ thật tốt!"
Nói xong người nhà họ Kiều tiến lên mấy bước, định ra tay.
Nhưng giây tiếp theo.
Vút!
Lâm Chính chuyển động.
Tốc độ cơ thể anh nhanh như tia chớp.
Người nhà họ Kiều thở dốc, bản thân hắn cũng là cao thủ, nhưng Lâm Chính bộc phát tốc độ nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Không hay rồi!
Hắn vội vàng rút lui, nhưng không kịp né tránh.
Bụp!
Một tay Lâm Chính chộp thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã xuyên thẳng qua ngực, bóp chính xác vào trái tim hắn.
Bỗng chốc, tên đó không dám động đậy, cũng không dám run rẩy, chỉ có thể nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt kinh hãi, không dám tin.
Nếu khẽ nhúc nhích thì trái tim sẽ bị Lâm Chính bóp nát!
Sao có thể như vậy?
Thần y Lâm này... mạnh đến vậy sao?
Đầu óc của tên đó trống rỗng.
“Có bao nhiêu người đến đây?”, Lâm Chính hờ hững hỏi.
"Hai... hai mươi...”
"Được! Ở lại đây hết đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi rút tay ra, nắm lấy cánh tay của tên đó.
Bụp!
Bụp!
"A!"
Những tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp các tầng...