Chương 653: Trở thành Tô Nhu thứ hai?
Bộp!
Lâm Chính không kịp phản kháng, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ra. Anh lùi lại vài bước, xoa mặt rồi mới ý thức được là mặt mình đã bị cào rách. Người cào mặt anh chính là vợ của Tô Thái – Lưu Mãn San.
Lúc này bà ta giống như một kẻ điên, nhào về phía Lâm Chính như muốn xé nát anh ra. Đám đông thất kinh, vội vàng giữ Lưu Mãn San lại. Tô Dư sợ hết hồi, lao lên ngăn bà ta.
“Mẹ, dừng tay, mẹ đang làm gì vậy? Mau dừng lại?”, Tô Dư hét lên.
“Các người buông ra, tôi phải giết chết tên súc sinh này! Mau buông tay ra, để tôi đánh chết nó! Cái thứ chó má!”, Lưu Mãn San gào lên, mặt mày vặn vẹo.
Lâm Chính sầm mặt, không hiểu Lưu Mãn San đang bị vấn đề gì. Tô Quảng ngồi ghế với sắc mặt vô cùng khó coi. Dù sao thì Lâm Chính cũng là con rể của ông ta.
“Được rồi”.
Đúng lúc này, Tô Thái đột nhiên hét lên. Lưu Mãn San nghe thấy mới chịu dừng lại. Mọi người quay qua nhìn Tô Thái.
“Mọi chuyện còn chưa đủ rách việc hay sao? Làm ơn dừng lại hộ tôi chút đi”, Tô Thái trừng mắt nhìn Lưu Mãn San.
Lưu Mãn San cũng trợn ngược nhìn lại, tức giận hằm hằm rồi đẩy những người khác ra.
“Bố, mẹ chuyện này không liên quan gì tới Lâm Chính hết. Mọi người đừng trách Lâm Chính”, Tô Dư hai mắt rưng rưng.
“Bố biết”, Tô Thái hít một hơi thật sâu, gằn giọng: “Thực ra Lâm Chính là đứa thật thà, lúc ở nhà là bố đã nhận ra rồi. Nếu không phải nó hơi yếu kém thì cũng đã cuộc sống không tệ", Tô Thái trầm giọng.
Thực ra những năm qua, Tô Thái có cái nhìn khá công bằng dành cho Lâm Chính. Ít nhất là không chế nhạo anh. Ông ta có cái nhìn khá khách quan nên ấn tượng mà Lâm Chính dành cho ông ta cũng không tệ.
Lâm Chính không nói gì. Tô Thái quay người nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, ở đây không có việc gì của cậu. Cậu về đi”.
“Dạ, bác cả bảo trọng”, Lâm Chính gật đầu.
Bố của người ta đã lên tiếng thì Lâm Chính cũng không mặt dày ở lại làm gì. Anh vốn chẳng có liên quan gì tới chuyện này hết. Nhưng đúng lúc này, Lưu Mãn San hét lên: “Đứng lại”.
“Còn chuyện gì nữa sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Đương nhiên, Lâm Chính! Tôi nói cho cậu biết, cậu lập tức gom đủ hai triệu tệ đưa tới đây, rõ chưa?”, Lưu Mãn San tức giận hằm hằm.
“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi bằng vẻ tò mò.
“Tại sao à? Hừ, người khác đổ vạ lên đầu chúng tôi, cậu cũng không tránh khỏi liên đới đâu! Tối qua cậu cũng tới buổi tiệc đó, số tiền bồi thường này chúng ta cùng chịu! Rõ chưa?", Lưu Mãn San nói giọng the thé.
“Dù là cùng chịu trách nhiệm thì cũng phải phân đều chứ. Bác bảo tôi một mình đưa tới 2 triệu tệ là có ý gì?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu…được lắm Lâm Chính, cậu định tạo phản phải không? Tô Quảng, chú dạy con rể của chú kiểu gì vậy? Không coi ai ra gì hết sao? Dám cứng miệng với cả tôi à?”, Lưu Mãn San tức lắm, hét lên với Tô Quảng.
Nhưng Tô Quảng dễ gì bị bà ta lùa: “Chị San, thứ nhất là Lâm Chính chẳng làm gì sai cả. Mà dù nó có sai thì việc xử lý cũng không đúng mà! Mở miệng là đòi hai triệu tệ, mọi người muốn hút cạn nhà em hay gì?", Tô Quảng nói.
“Tên vô dụng này chẳng phải sẽ ly hôn với con gái chú hay sao? Chú còn nói đỡ cho nó làm gì?", Lưu Mãn San điên máu.
“Điều….này…”, Tô Quảng á khẩu.
“San San, bà đừng quá đáng quá! Hai triệu tệ, bà nghĩ Lâm Chính sẽ có chắc? Hơn nữa chuyện này không có liên quan gì tới Lâm Chính cả? Bà đừng có làm loạn”, Tô Thái trông vô cùng khó coi.
Ông ta thấy Lưu Mãn San đang cố tình làm khó Lâm Chính. Hôm nay không biết vợ mình làm sao mà cứ đi đối đầu với Lâm Chính.
Lâm Chính cũng nhận ra điều này.
Lưu Mãn San chỉ cười lạnh lùng: “Tôi không hề làm loạn! Người ta mà kiện thật thì ông cho rằng thằng này có thoát nổi không? Ông nói thằng này không có tiền đúng không? Cũng được, tôi không cần 2 triệu tệ của nói nữa nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện. Nếu như cậu đồng ý thì tôi sẽ không làm khó, không đòi tiền nữa”
“Mẹ”, Tô Dư vội vàng kêu lên.
Thế nhưng cô ta chưa nói hết thì lập tức đã bị Lưu Mãn San ngăn lại. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính như đang đợi câu trả lời của nah. Lâm Chính chau mày, không hiểu ý tứ của Lưu Mãn San, nhưng anh vẫn gật đầu: “Bác nói đi, là chuyện gì”.
“Tôi muốn sau này cậu đừng dính lấy con gái tôi nữa. Từ nay về sau tôi không cho phép cậu được xuất hiện trước mặt người nhà tôi. Nghe rõ chưa?”, bà ta lạnh giọng nói.
Dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ. Lưu Mãn San đang định làm gì vậy? Tô Dư trợn tròn mắt. Tô Quảng thì cảm thấy hoang mang.
Còn Tô Thái cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Ông ta nói giọng khàn khàn: “Mãn San, ý bà…là gì vậy?”
“Không có ý gì. Tên họ Lâm kia, cậu có đồng ý hay không?”, Lưu Mãn San cười lạnh.
“Mẹ, con không đồng ý!”, Tô Dư phản đối, ôm lấy Lưu Mãn San và khóc nức nở.
“Tô Dư, mẹ muốn tốt cho con, con muốn trở thành một Tô Nhu thứ hai hả?”, Lưu Mãn San đanh mặt.
“Mãn San, bà nói cho rõ? Là chuyện gì?”, Tô Thái cảm thấy có gì đó không ổn bèn lập tức hỏi dồn.
“Ông đúng là không quan tâm chút gì tới con gái mình cả. Ông có biết con gái mình sắp nổi tiếng rồi không?”, Lưu Mãn San trừng mắt với Tô Thái.
Tô Thái nghe vậy thì cảm thấy mơ hồ.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ định nói gì? Hôm nay mẹ làm sao thế?”, hai mắt Tô Dư đỏ hoe, cô ta cảm thấy mẹ mình có gì đó rất mờ ám. Thế nhưng Lưu Mãn San chỉ cười khi nhìn thấy Tô Dư đang rưng rưng nước mắt: “Con gái à, con đừng có giấu nữa, mau nói cho bố mẹ biết đi”.
“Mẹ, mẹ nói gì mà con không hiểu?”
“Còn giấu à? Trên mang đang lan truyền đầy ra đấy. Con tưởng mẹ không biết gì sao?”, Lưu Mãn San cười khẩy, lấy điện thoại ra mở app lên và phát một đoạn video”.
Đám đông lần lượt quay qua nhìn. Trong video là hình ảnh Tô Dư cùng Tào Tiểu Kiều đang gặp mặt Tống Kinh ở nhà hàng Ái Cầm Hải. Đoạn video này có lẽ được khách trong nhà hàng quay lại.
“Đây là…Tô Dư sao?”, Tô Quảng sà tới, trố tròn mắt.
“Đúng vậy. Người này các người có biết là ai không? Là Tống Kinh, người đã quay bộ phim “Hoắc Quyền tông sư đấy”, Lưu Mãn San nói.
“Hả? Là ông ta à?", đám người Tô Thái nín thở.
“Tô Dư, nói cho mẹ biết, có phải là đạo diễn Tống đã ký hợp đồng đóng phim với con rồi không?”, Lưu Mãn San cười hỏi.
Tô Dư sững sờ nhìn mẹ, mơ hồ hiểu ra được điều gì đó bèn gật đầu: “Vâng…”
“Vậy thì đúng rồi!”
Lưu Mãn San nhìn Lâm Chính, cười lạnh lùng: “Lâm Chính, giờ cậu còn gì để nói không?”