"Lâm thần y, xin đừng làm loạn. Gia Cát tiên sinh đối với Đại hội rất quan trọng. Nếu như ngài ấy có mệnh hệ gì, Đại hội sẽ trừng phạt tất cả những người có liên quan đến cậu. Việc này cậu có cáng đáng nổi không!"
Kiều Bất Dịch lo lắng hét lên.
"Sao vậy? Nếu tôi không động vào hắn ta thì Đại hội có để cho tôi rời khỏi đây không? Tôi không biết mình đã làm sai cái gì, cũng không hiểu vì sao các quy định của Đại hội lại vô hiệu đối với người của Đại hội. Chính các người đã từng bước ép tôi đi tới bước đường ngày hôm nay!"
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Ban đầu tôi vốn tưởng rằng Đại hội thật sự là một nơi công bằng, trật tự, bình đẳng, nhưng bây giờ tôi phát hiện mình đã sai. Cái gọi là Đại hội sinh ra chỉ để thâu tóm quyền lực cho một nhóm người mà thôi. Một khi xuất hiện những sự tồn tại lớn mạnh hơn Đại hội là các người sẽ nghĩ cách để tiêu diệt. Nói cho cùng, cái các người gọi là Đại hội, so với đám tà môn tông phái bên ngoài có khác gì nhau đâu?"
Kiều Bất Dịch mặt biến sắc, không biết nên trả lời như thế nào trước những lời lẽ đanh thép của Lâm Chính.
Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cũng đều im lặng.
"Hỗn xược! Kẻ nào dám lớn tiếng ngạo mạn, vu khống Đại hội của chúng ta như thế này!"
Một tiếng quát lớn và giận dữ vang lên từ bên ngoài cung điện.
Sau đó, một khí tức bá đạo bao trùm lên cung điện.
Một cảm giác nóng nực đột nhiên lan toả trong không gian.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
Anh nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng được bao phủ bởi vầng hào quang màu vàng đang lao tới.
Người đàn ông ở trần, trên người chỉ độc chiếc quần da. Các bắp thịt cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy đây là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ.
Người đàn ông đáp xuống như một vị thần và ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Lâm Chính sau khi tiếp đất. Một luồng khí tức hùng mạnh lơ lửng xung quanh hắn ta.
Lâm Chính cảm giác được từng tấc thịt, từng giọt máu trên cơ thể mình dường đều đang phải chịu áp lực vô tận.
"Lực Thần đại nhân!"
Kiều Bất Dịch kêu lên.
"Bái kiến Lực Thần đại nhân!"
Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cũng vội vã hành lễ.
Nhưng người được gọi là Lực Thần đại nhân này lại không để ý đến ba người họ, con ngươi màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Nghiệt súc, còn không mau thả Gia Cát tiên sinh ra!"
Giọng nói chói tai, khiến người ta cảm giác run rẩy từ tận xương tuỷ.
"Muốn chết à!"
Lâm Chính tức giận, dùng con mắt Long Thần nhìn về phía Lực Thần.
Bùm!
Mọi thứ xung quanh Lực Thần phát nổ ngay lập tức và biến thành bột.
Bản thân Lực Quyền cũng bị long uy mạnh mẽ bao phủ.
Thân hình cao lớn của hắn ta lập tức cong xuống không ít, vẻ mặt Lực Thần kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Đây là...Chân Long Uy? Cậu có thể sử dụng được Chân Long Uy sao?"
"Hôm nay ở đây không ai có thể áp chế được tôi!"
Lâm Chính lạnh lùng hét lên: "Cút ra cho tôi!"
"Nghiệt súc! Chán sống rồi!"
Lực Thần gầm lên, các khối cơ trên cơ thể bắt đầu chuyển động, một luồng sức mạnh kinh hoàng bộc phát, cố gắng lay chuyển sức mạnh của long uy.
Cùng lúc đó, một cao thủ khác cũng đến nơi!
Chao ôi!
Đối phương không lên tiếng, khí tức cũng bị kìm hãm lại đến mức tối đa để tránh bị phát hiện. Một tia sáng lạnh lẽo trong nháy mắt xuyên vào trong cung điện, đâm về phía ấn đường của Lâm Chính.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
Tuy nhiên, vào thời điểm đối thủ chuẩn bị đánh vào điểm trọng yếu của Lâm Chính, anh đã kịp thời phản ứng, giơ lòng bàn tay lên và chộp lấy thanh kiếm sắc bén.
Xoẹt!
Tay trái của Lâm Chính bị một kiếm sắc bén cắt ngang, máu trào ra.
Sau khi nhìn kỹ hơn, anh phát hiện ra một người đàn ông tuấn tú với mái tóc dài màu xanh lam, cử động uyển chuyển xuất hiện trước mặt mình.
Ánh mắt người đàn ông lạnh như băng, lập tức rút kiếm ra, muốn tấn công Lâm Chính lần nữa.
Lâm Chính lập tức nắm lấy kiếm của Gia Cát Xuyên, chặn lại.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, nhanh chóng dừng động tác.
Nhưng giây tiếp theo, một cước của Lâm Chính đã bay tới.
Bịch!
Anh đá mạnh vào ngực người đàn ông mới đến.
Người đàn ông lập tức bay ra xa...