Người đàn ông mặc áo giáp đỏ như bị chết máy, quỳ gục trước mặt Lâm Chính.
Lúc này, áo giáp toàn thân hắn đã tơi tả, da tróc thịt bong, phần eo và vai còn có một cái lỗ.
Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng những linh kiện như bánh răng trong người hắn.
"Thứ kia chết rồi sao?".
Lang Gia sửng sốt hỏi.
"Nên nói là hỏng hay chưa mới phải!".
Thương Lan Phúc hít một hơi lạnh, thì thào nói: "Tôi nghĩ chắc là hỏng rồi, với chiêu vừa rồi của sư phụ thì không ai đỡ được, sao thứ này có thể chống nổi chứ?".
"Đáng sợ thật! Không ngờ người anh em của tôi lại có thực lực mạnh như vậy!".
Lang Gia lẩm bẩm, rồi chợt nhớ ra gì đó, anh ta lại cắn răng, nói đầy oán hận: "Nếu cậu có thực lực mạnh như vậy, tại sao không đánh một trận với Diệp Viêm mà lại ép đám Huyền Thông phải chết?".
Nghĩ đến những lời Lâm Chính nói ở tầng trước, Lang Gia lại càng cảm thấy khó hiểu, càng cảm thấy oán hận.
"Chắc là để giữ thể lực!".
Người bên cạnh nhỏ giọng nói.
Lang Gia nặng nề nện nắm đấm vào vách tường bên cạnh, vẻ mặt đầy đau khổ.
"Anh Diệp!".
Ám Minh Nguyệt xông tới, đỡ Diệp Viêm dậy.
Nhìn tình trạng thê thảm của Diệp Viêm lúc này, Ám Minh Nguyệt vô cùng hoảng sợ.
"Người này không dễ đối phó, xem ra muốn đánh bại hắn thì phải dùng tới bản lĩnh thực sự rồi".
Diệp Viêm bình thản nói, rồi đứng lên.
"Bản lĩnh thực sự? Anh Diệp, anh vẫn chưa dùng hết sức sao?".
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Nếu dùng hết sức để đánh nhau với hắn thì đến tầng cuối lấy đâu ra sức lực để ứng phó?".
Diệp Viêm bình tĩnh đáp.
"Đúng... Đúng, anh Diệp nói đúng..."
Ám Minh Nguyệt gật đầu lia lịa, nghe thấy Diệp Viêm nói vậy, sự sợ hãi trong lòng cũng vơi bớt rất nhiều.
"Nhưng anh Diệp, hình như người cơ quan đã hỏng rồi, ngoài giao chiến trực diện thì đâu còn cách nào khác?".
Ám Minh Nguyệt ngập ngừng một lát rồi nói.
"Không, chúng ta vẫn còn một con át chủ bài".
Diệp Viêm mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Đưa mẩu kiếm cách cho tôi!".
"Cái gì?".
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc.
"Sao? Đến giờ cô vẫn quan tâm đến thanh kiếm kia à? Hay là cô nghĩ tôi sẽ chiếm mất nó, không trả cho cô?".
Diệp Viêm nhíu mày nói.
"Anh Diệp nói gì vậy? Thực ra bố tôi cũng định cho anh thanh kiếm đó".
Ám Minh Nguyệt cười rất miễn cưỡng, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lấy một mẩu vật chất đen sì ở thắt lưng đưa cho Diệp Viêm.
Lâm Chính ở bên này đưa mắt nhìn Diệp Viêm, sau đó cất bước đi tới.
Nhưng anh vừa động đậy.
Rắc!
Người cơ quan bên cạnh lại phát ra âm thanh kỳ lạ.
Sau đó liền thấy người đàn ông mặc áo giáp đỏ vốn đang bất động chậm rãi đứng lên.
"Cái gì?".
Những người đang có mặt đều vô cùng ngạc nhiên.
Bị như vậy mà người cơ quan vẫn không hỏng?
Ánh mắt Lâm Chính chợt đanh lại, không quan tâm đến người cơ quan nữa, điều khiển Vạn Kiếm Đồ đánh về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm đứng phắt dậy, huy động sức mạnh phi thăng, cách không đánh kiếm khí về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo!
Từng luồng kiếm khí ập tới.
Muốn cản đường tấn công của Lâm Chính.
Nhưng sao anh lại không nhìn ra ý đồ của Diệp Viêm chứ? Anh cố chống lại kiếm khí, áp sát Diệp Viêm.
Diệp Viêm lùi lại.
Lâm Chính huy động Vạn Kiếm Đồ, chuẩn bị phóng tiếp kiếm khí vô tận, chém nát Diệp Viêm.
Hắn nhanh chóng bị ép đến góc tường.
Không còn đường lui nữa!
"Để xem anh còn chạy đi đâu?".
Thương Lan Phúc kích động tự nhủ.
Ám Minh Nguyệt nhíu chặt mày, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
"Diệp Viêm, kết thúc rồi!".
Lâm Chính lạnh lùng nói, đang định vung kiếm lên.
"Anh tấn công tôi điên cuồng mà không nghĩ tới tình trạng bản thân, lỗ mãng như vậy sao có thể thắng tôi được?".
Diệp Viêm bất ngờ lên tiếng, sắc mặt bình thản ung dung.
"Hử?".
Lâm Chính thoáng sửng sốt.
Ngay sau đó, cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền tới từ bàn tay phải của anh.
Giờ phút này, toàn bộ sức mạnh phi thăng trong người anh bị hạn chế, cả người như bị rút cạn.
"Đây là..."
Lâm Chính ấn lên cánh tay phải, ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy chỗ cánh tay phải tà khí ngút trời.
Đây là Tà Kiếm Tuyệt Thế!