“Thần mộ chí tôn? Đó là gì vậy?”.
Lâm Chính tò mò hỏi.
Nhưng Ái Nhiễm không trả lời, chỉ nhỏ giọng đáp: “Thần y Lâm, anh đừng đồng ý”.
“Nguy hiểm lắm sao?”, Lâm Chính nhìn về phía cô ta.
“Lôi Trạch Thiên Các là thế lực bá chủ, nhưng bọn họ cũng không ai dám đi mà lại chọn anh, điều này đã cho thấy vấn đề rồi”, Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế, lặng lẽ gật đầu.
Đúng vậy.
Lôi Trạch Thiên Các có thể lấy ra thứ như Thiên Sinh Đao này là đủ thấy thực lực của bọn họ hùng hậu đến mức nào.
Nhưng bọn họ không chọn người nội bộ mà lại chạy tới đây tìm Lâm Chính.
Nếu nói trong này không có gì mờ ám thì chẳng ai tin.
Hơn nữa, với tình hình hiện tại, Lôi Trạch giao Thiên Sinh Đao ra cũng không phải là bọn họ hào phóng mà vẫn có mục đích.
Cuộc thi những năm trước đều vô cùng tàn khốc, những con cưng của trời kia ai mà chẳng thương vong thê thảm?
Nhưng cuộc thi năm nay nhờ có Lâm Chính mà rất nhiều thiên tài vốn nên chết đều còn sống sót.
Ví dụ như Nhiêu Ưng, Độc Cô Vấn, Thần Cung Thương…
Chắc là sau lượt thi thứ hai, bọn họ sẽ nghĩ đến việc lấy món đại sát khí là Thiên Sinh Đao này ra.
Chí bảo này xuất hiện thì chắc chắn sẽ khiến các thế tộc tương tàn lẫn nhau.
Như vậy thì sẽ làm giảm mạnh lực lượng của những thế lực siêu bá chủ có khả năng thăng cấp.
Địa vị của Lôi Trạch Thiên Các cũng được củng cố rất nhiều.
“Xem ra khá là nguy hiểm, nếu vậy thì tôi xin phép từ chối”, Lâm Chính gật đầu, nói với hai người Lôi Hổ.
“Cậu Lâm, cậu đừng từ chối thẳng thừng như thế, đằng sau nguy hiểm luôn là khoản thù lao hậu hĩnh! Lẽ nào cậu không động lòng với khoản thù lao mà Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đưa ra sao?”, Lôi Hổ mỉm cười nói.
“Thù lao gì? Nếu là vàng bạc châu báu thì khỏi đi, những thứ tầm thường đó chưa đến mức phải khiến tôi bán mạng”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Nhưng nếu Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi giúp cậu đối phó với Thiên Thần Điện thì sao?”, Lôi Hổ bỗng nói.
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền thót tim.
“Ông biết chuyện giữa tôi và Thiên Thần Điện? Ông điều tra tôi sao?”, Lâm Chính liếc nhìn Lôi Hổ, có vẻ vô cùng bất mãn.
“Cậu Lâm đừng hiểu lầm, chúng tôi không cố ý điều tra cậu, dù sao cậu cũng là lựa chọn phù hợp nhất của chúng tôi. Thần mộ chí tôn cần người có hơn năm loại thể chất mới có thể tiến vào, hơn nữa phải dưới 50 tuổi. Nếu quá tuổi mà vào thần mộ chí tôn thì xương cốt toàn thân sẽ không chịu đựng được sức ép của chướng khí bên trong mà vỡ vụn”, Lôi Hổ giải thích.
“Sao? Bên trong thần mộ chí tôn này còn có thứ đo tuổi xương à?”, Lâm Chính không khỏi cười nói.
“Nghe nói thần mộ chí tôn là ngôi mộ thượng cổ, tồn tại từ khi có vực Diệt Vong, bên trong chôn cất một vị đại năng cái thế, y thuật thông thiên. Trong đó có rất nhiều bí mật, đến nay vẫn chưa ai có thể tìm hiểu hết toàn bộ”.
“Tuy Lôi Trạch Thiên Các tôi có nhiều cường giả, số người có năm loại thể chất trở lên đếm không xuể, nhưng dưới 50 tuổi thì phải dùng dược liệu châm cứu toái luyện mới được. Mà những người dựa vào ngoại vật như vậy thì thực lực không ổn định, cho dù vào được thần mộ chí tôn thì cũng rất khó lấy được đồ trong đó ra”.
Lôi Hổ bình thản nói.
“Tôi cũng dựa vào dược vật mới có được nhiều thể chất như hiện giờ, vào đó cũng không ổn định”.
“Cậu Lâm nói đùa rồi, chúng tôi đã quan sát cậu, cho dù cậu không dùng một viên thuốc hay một châm bạc nào thì vẫn có thể tu luyện được hơn năm loại thể chất. Bản lĩnh của cậu rành rành ra đó, đám bất tài của Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi sao có thể sánh bằng chứ?”, Lôi Hổ cười đáp.
“Ai mà chẳng nói được mấy lời ngon ngọt, chuyện ông nói liên quan đến tính mạng, tôi phải suy nghĩ đã”, Lâm Chính bình thản nói.
Nói từ suy nghĩ, nhưng thực ra là từ chối một cách khéo léo.
Mặc dù nếu có thế lực siêu bá chủ như Lôi Trạch Thiên Các giúp đỡ đối phó Thiên Thần Điện thì Lâm Chính có thể kê cao gối ngủ.
Nhưng thực ra Lâm Chính không hề tin Lôi Trạch Thiên Các.
Nếu anh liều mạng lấy đồ cho bọn họ mà bọn họ lại trở mặt thì phải làm sao đây?
Nơi này là vực Diệt Vong, một người ngoại vực như Lâm Chính thì biết tìm ai kêu oan.
“Chào ông!”.
Lâm Chính cũng không muốn nhiều lời, ôm quyền chào rồi định rời đi.
Đám người Ái Nhiễm lập tức đi theo.
Nhưng đúng lúc này, Lôi Hổ bỗng lên tiếng.
“Cậu Lâm, nếu cậu đi thật thì e rằng đây không phải lựa chọn sáng suốt đâu. Nếu tôi là cậu thì chắc chắn tôi sẽ đồng ý vào thần mộ chí tôn”.
Lâm Chính khẽ biến sắc.
Quả nhiên Lôi Trạch Thiên Các này không đơn giản.
Anh hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn chằm chằm Lôi Hổ: “Xem ra ông định uy hiếp tôi?”.
“Cậu Lâm, nếu cậu chịu phối hợp thì sao tôi có thể uy hiếp cậu chứ?”, Lôi Hổ cười nói: “Nếu cậu không chịu đồng ý với yêu cầu của chúng tôi, thì chắc là Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi chỉ đành đứng về phía Thiên Thần Điện, thế thì cậu sẽ nguy hiểm lắm đấy!”.
“Cái gì?”.
Mọi người biến sắc.
Sắc mặt Ái Nhiễm trắng bệch.
Nếu Lôi Trạch Thiên Các liên thủ với Thiên Thần Điện, thì đừng nói là vực Diệt Vong, chỉ e trên thế giới này không có bất cứ chỗ nào cho bọn họ dung thân.
“Xem ra tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác rồi”.
Lâm Chính nhắm mắt suy nghĩ một lát, bình thản nói: “Thế thì tôi đồng ý với các ông vậy”.
“Cậu Lâm quả nhiên là người thức thời! Tốt lắm! Tốt lắm! Ha ha ha!”, Lôi Hổ cười lớn.
“Nhưng tôi có một yêu cầu, nếu các ông có thể đồng ý với tôi thì tôi sẽ vào thần mộ chí tôn. Nếu các ông không chịu đồng ý thì dù phải huyết chiến đến chết với Lôi Trạch Thiên Các và Thiên Thần Điện, tôi cũng sẽ không đặt chân vào thần mộ chí tôn nửa bước”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói.
Nụ cười của Lôi Hổ trở nên cứng đờ, đanh mắt hỏi: “Yêu cầu gì?”.
“Tôi muốn Lôi Trạch Thiên Các các ông phái ngay một đội quân tập kích Thiên Thần Điện! Thế nào? Các ông làm được chứ?”.
Anh vừa dứt lời, Lôi Hổ liền nhíu mày, nhìn sang ông lão bên cạnh.
Chỉ thấy ông lão chần chừ một lát, rồi vẫn gật đầu.
Lôi Hổ hiểu ý, mỉm cười nói: “Xem ra cậu Lâm vẫn chưa yên tâm về Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, cậu bảo chúng tôi phái người tấn công Thiên Thần Điện là muốn chúng tôi thể hiện rõ lập trường sao?”.
“Có làm được không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Ha ha, một Thiên Thần Điện nhỏ bé, Lôi Trạch Thiên Các tôi có gì mà không dám động vào chứ? Thế này đi, tôi sẽ lập tức trở về xin phép, bảo thiên các phái một đội quân tinh nhuệ đến Thiên Thần Điện một chuyến”.
“Chỉ đi một chuyến thì chưa được, không phá hoại chút gì đó thì không tỏ rõ được thành ý”.
“Ồ? Cậu muốn chúng tôi phá hoại cái gì?”, Lôi Hổ nheo mắt hỏi.
“Hình như số thảo dược ở cao nguyên Thiên Thần được người của Thiên Thần Điện dốc lòng trồng trọt chăm sóc, hãy phá hoại chúng đi”, Lâm Chính xoa cằm đáp.
Đám Ái Nhiễm nghe xong đều trợn mắt há mồm.
“Cậu… muốn Lôi Trạch Thiên Các tôi và Thiên Thần Điện trở thành kẻ thù không đội trời chung sao?”, giọng nói Lôi Hổ dần trở nên lạnh lẽo, cảm thấy yêu cầu của Lâm Chính càng ngày càng quá đáng.
“Ông có quyền từ chối, tôi cũng có quyền từ chối”, Lâm Chính bình thản nhìn ông ta, đáp.
Lôi Hổ im lặng, rồi lại nhìn về phía ông lão.
“Đồng ý đi”.
Ông lão bước tới, khàn giọng nói.