Cộp cộp…
Tiếng bước chân vội vã vang lên ở cổng lớn.
Sau đó, một nhóm người nhanh chân chạy vào phòng tiệc.
Đứng đầu là Mã Hải, theo sau ông ta lại là mấy người Từ Thiên và Cung Hỉ Vân.
“Giám đốc Mã!”.
“Hả? Ông Thiên, chị Cung sao cũng đến đây?”.
“Chỉ mỗi Lâm Chính mà thôi, sao ba ông lớn của Giang Thành đều đến đây? Có cần phải điều động nhiều người đến đây thế không?”.
Khách khứa vô cùng ngạc nhiên.
Bản thân Bào An Thủy cũng vô cùng nghi hoặc.
Anh ta còn tưởng chỉ một mình Mã Hải đến đây, sao bây giờ lại có nhiều người đến như vậy?
“Giám đốc Mã!”.
Trịnh Cửu Xương vội vàng tiến tới, chắp tay chào.
Bào An Thủy giật mình, lập tức hoàn hồn lại, thầm mắng một tiếng, vội vàng tiến tới chào Mã Hải.
Mặc dù Dương Hoa là của Chủ tịch Lâm, nhưng người quản lý thực tế vẫn là Mã Hải. Độ quan trọng của Mã Hải ở Dương Hoa không cần nói cũng biết. Dương Hoa ngày càng lớn, sức ảnh hưởng của Mã Hải ở trong nước cũng càng lớn. Bình thường những người này không gặp được Mã Hải, hôm nay có thể gặp Mã Hải ở đây, sao bọn họ có thể bỏ lỡ cơ hội? Đương nhiên là phải gắng sức giới thiệu bản thân, nghĩ mọi cách móc nối quan hệ với Mã Hải hoặc Dương Hoa.
Nếu lấy được một tấm danh thiếp thì sẽ lời to!
Chỉ tiếc Mã Hải phớt lờ những người này, đi thẳng về phía đó.
Ngay cả Trịnh Cửu Xương cũng kinh ngạc.
“Ha ha, một đám ngu ngốc! Mã Hải không phải đến vì các người, mà là đến vì Lâm Chính, đến vì Bào An Thủy này!”, Bào An Thủy nhìn thấy bọn họ bị Mã Hải phớt lờ, cười nhạt liên tục, sửa sang cổ áo, bước nhanh tới trước, đưa tay ra.
“Chào ông, Giám đốc Mã, tôi là Bào An Thủy, chủ nhân của sơn trang này. Ông có thể đến đây đúng là khiến sơn trang chúng tôi hãnh diện vô cùng! Nào, Giám đốc Mã, xin mời đi bên này, uống ly rượu trước”.
Bào An Thủy nhiệt tình chào hỏi, nhưng… Mã Hải giống như không nghe thấy, đi lướt qua Bào An Thủy, đến trước mặt Lâm Chính, sau đó… ông ta khom người chín mươi độ trước Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, để cậu hoảng sợ rồi!”.
Chỉ đơn giản mấy chữ, thoáng chốc khiến tất cả mọi người ở đại sảnh hóa đá tại chỗ.
Cả sảnh đường giống như bị đóng băng…
Dù là nam hay nữ đều mở to mắt, há hốc miệng, ai nấy đều nín thở, khó tin nhìn cảnh tượng vượt sức tưởng tượng này.
Bào An Thủy đứng máy, ngây ra tại chỗ.
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, Từ Thiên và Cung Hỉ Vân cũng tiến lên, khom người chín mươi độ, cung kính nói: “Chủ tịch Lâm, chúng tôi đến muộn rồi!”.
Nói xong, ba người đều không dám đứng dậy, giữ động tác khom lưng, vô cùng thành khẩn.
Điên rồi!
Điên rồi!
Tất cả mọi người đều điên rồi!
Đám người Bào An Thủy sững người.
Hà Tiểu Vũ ở bên này ngay cả điện thoại rơi xuống đất cũng không phát hiện.
Còn Lâm Nhược Nam, lúc này cô ta cảm giác mình sắp phát điên!
Hình ảnh này quá sốc.
Suy nghĩ và trái tim cô ta không thể chấp nhận nổi!
Cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được!
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào…”.
Cô ta không ngừng lẩm bẩm, không ngừng tự thôi miên.
Nhưng không có tác dụng gì…
“Chuyện này không liên quan đến mọi người, đứng dậy đi”.
Lâm Chính chậm rãi xoay người lại, bình tĩnh nói.
Khi anh quay người lại, gương mặt anh lại biến thành gương mặt của Chủ tịch Lâm!
“Thật sự là Chủ tịch Lâm?”.
“Chuyện này là sao?”.
“Sao lại như vậy?”.
Nhiều người kinh ngạc la lên.
Trước kia mọi người vẫn nghi ngờ có phải nhầm lẫn hay không, nhưng giờ đây bọn họ không còn nghi ngờ nữa, và cũng không dám nghi ngờ.
“Anh… Anh thật sự là Chủ tịch Lâm?”.
Bào An Thủy sợ đến mức liên tục lùi lại, run rẩy đưa tay chỉ vào Lâm Chính.
“Không!”.
Lâm Nhược Nam gần như hét lên.
Hà Tiểu Vũ lập tức ngất đi, khách khứa ở hiện trường đều sốc đến mức ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Sự xoay chuyển này quá đột ngột, quá kích thích, cú sốc quá lớn.
“Chuyện này... rốt cuộc là sao?”.
Bào An Thủy ngây người, miệng lẩm bẩm, sắc mặt đen sì.
Lâm Chính chậm rãi bước đến chỗ Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam sắp phát điên, sắp suy sụp, cô ta ngã ngồi xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới run rẩy hét lên: “Anh… rốt cuộc là Lâm Chính hay là Chủ tịch Lâm…”.
Lâm Chính đến gần thêm, dùng giọng nói trầm khàn nói: “Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính! Lâm Nhược Nam, lần này cô hiểu chưa?”.
“Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm?”.
Lâm Nhược Nam mở to mắt, đầu óc như sắp nổ tung…